"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!"
"Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?"
"Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!"
Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi.
Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt.
Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại.
Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói.
Cô nhìn mình chằm chằm ngón tay củ cải thô ráp, bờ môi run rẩy: "Mình đã sống lại?"
Cố Tiểu Tây giống như không thể tin được, lại ngẩng đầu nhìn bốn phía, căn nhà trệt nông thôn cũ nát, trong viện rơm rạ chất thành đống, trên mặt đất lác đác mấy đống cứt gà, mỗi một chi tiết đều khiến cô có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Nơi này, là thôn Đại Lao Tử?
Vậy mà cô lại trở về hai mươi năm trước.
Thần sắc của Cố Tiểu Tây có chút điên cuồng, vừa khóc lại vừa cười, thân thể run rẩy, thân thể to lớn giống như là đột nhiên rót vào linh hồn mới, cô khàn giọng mỉm cười, hiện ra một cỗ bi thương và thê lương khó nói lên lời.
Không biết khóc bao lâu, máu tươi trên trán thuận theo mí mắt chảy xuống khiến ánh mắt của cô trở nên mông lung.
Cố Tiểu Tây dùng sức bấm lòng bàn tay một cái, khắc chế cảm xúc đang trào dâng trong lòng.
Cô hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm cửa phòng đang đóng chặt một chút, mặt mày lạnh lẽo như hàn băng.
Sống lại trước ngày vận mệnh xoay chuyển, cô làm sao có thể tiếp tục đi lại đường xưa?
Đột nhiên, cô nghẹn ngào gào lên nói: "A —— giết người! Trần Nhân giết người!"
Giọng Cố Tiểu Tây rất lớn, trong giây lát đã có người nghe được động tĩnh, từ trong ruộng chạy trở về.
Một người phụ nữ tóc ngắn để ngang tai, mặc áo cổ bẻ màu lam xám, quần vải ga-ba-đin màu be cầm cờ đỏ chạy trước tiên, vừa nhìn thấy Cố Tiểu Tây liền hoảng sợ nói: "Ôi, đã xảy ra chuyện gì? Đầu cháu bị làm sao vậy?"
Hoàng Phượng Anh, chủ nhiệm phụ nữ đại đội sản xuất Đại Lao Tử.
Cố Tiểu Tây vẻ mặt suy yếu, chỉ vào cửa phòng đang đóng chặt nói: "Chủ nhiệm Hoàng, là Trần Nhân, là cô ta đập vỡ đầu cháu."
Hoàng Phượng Anh nhíu nhíu mày, có chút hồ nghi nói: "Trần Nhân vì sao đánh cháu? Có phải là cháu lại tới bám lấy Nguyệt Thăng hay không?"
Cố Tiểu Tây suýt nữa tự giễu lên tiếng, sống lại một lần cô mới rõ ràng thấy được cô không được thôn Đại Lao Tử chào đón đến cỡ nào.
Nghĩ thì nghĩ, cô vẫn ôm trán, nghiêm mặt nói: "Chủ nhiệm Hoàng, cháu không phải tới quấn lấy Trần Nguyệt Thăng, là Trần Nhân mấy ngày trước mượn cháu ba cân bột mì và một cục xà phòng, cháu đến đòi nợ là chuyện đương nhiên."
"Có vay có trả mới là đồng chí tốt, Trần Nhân hiện tại không chỉ không trả bột mì và xà phòng cho cháu, thế mà còn có ý ra tay giết cháu."
"Chủ nhiệm Hoàng, ông nội cháu là địa chủ không sai, nhưng đến đời cha cháu, ông ấy đánh bạc đã phá hết tài sản luôn rồi, còn bị bình xét bần nông, cháu nói thế nào cũng là giai cấp đồng chí của Trần Nhân đúng không?"
"Cô ta đối xử hà khắc với giai cấp đồng chí, cho dù báo lên tới đại đội, cũng là cháu chiếm lý!"
Cố Tiểu Tây vô cùng tỉnh táo, lời nói ra có lý có cứ, chung quanh vang lên tiếng nghị luận kinh ngạc.
"Ny Nhi nhà họ Trần thiếu lương không trả, còn đánh người, không phải là đồng chí tốt."
"Cố Tiểu Tây nói có thể tin được không?"
"Bình thường cô ta xu nịnh Trần Nhân như gì, làm sao có thể đột nhiên trở mặt cắn ngược được? Khẳng định là nghe nói sự kiện kia rồi."
"Cô nói là chuyện kia của Trần Nguyệt Thăng?"
"..."
Hoàng Phượng Anh nghe Cố Tiểu Tây nói vậy, cả kinh đến con mắt cũng trợn tròn.
Đây là Cố Tiểu Tây ngu như lợn, mỗi ngày không kiếm công điểm, chỉ biết là bu bám đàn ông kia sao?
"Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?"
"Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!"
Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi.
Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt.
Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại.
Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói.
Cô nhìn mình chằm chằm ngón tay củ cải thô ráp, bờ môi run rẩy: "Mình đã sống lại?"
Cố Tiểu Tây giống như không thể tin được, lại ngẩng đầu nhìn bốn phía, căn nhà trệt nông thôn cũ nát, trong viện rơm rạ chất thành đống, trên mặt đất lác đác mấy đống cứt gà, mỗi một chi tiết đều khiến cô có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Nơi này, là thôn Đại Lao Tử?
Vậy mà cô lại trở về hai mươi năm trước.
Thần sắc của Cố Tiểu Tây có chút điên cuồng, vừa khóc lại vừa cười, thân thể run rẩy, thân thể to lớn giống như là đột nhiên rót vào linh hồn mới, cô khàn giọng mỉm cười, hiện ra một cỗ bi thương và thê lương khó nói lên lời.
Không biết khóc bao lâu, máu tươi trên trán thuận theo mí mắt chảy xuống khiến ánh mắt của cô trở nên mông lung.
Cố Tiểu Tây dùng sức bấm lòng bàn tay một cái, khắc chế cảm xúc đang trào dâng trong lòng.
Cô hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm cửa phòng đang đóng chặt một chút, mặt mày lạnh lẽo như hàn băng.
Sống lại trước ngày vận mệnh xoay chuyển, cô làm sao có thể tiếp tục đi lại đường xưa?
Đột nhiên, cô nghẹn ngào gào lên nói: "A —— giết người! Trần Nhân giết người!"
Giọng Cố Tiểu Tây rất lớn, trong giây lát đã có người nghe được động tĩnh, từ trong ruộng chạy trở về.
Một người phụ nữ tóc ngắn để ngang tai, mặc áo cổ bẻ màu lam xám, quần vải ga-ba-đin màu be cầm cờ đỏ chạy trước tiên, vừa nhìn thấy Cố Tiểu Tây liền hoảng sợ nói: "Ôi, đã xảy ra chuyện gì? Đầu cháu bị làm sao vậy?"
Hoàng Phượng Anh, chủ nhiệm phụ nữ đại đội sản xuất Đại Lao Tử.
Cố Tiểu Tây vẻ mặt suy yếu, chỉ vào cửa phòng đang đóng chặt nói: "Chủ nhiệm Hoàng, là Trần Nhân, là cô ta đập vỡ đầu cháu."
Hoàng Phượng Anh nhíu nhíu mày, có chút hồ nghi nói: "Trần Nhân vì sao đánh cháu? Có phải là cháu lại tới bám lấy Nguyệt Thăng hay không?"
Cố Tiểu Tây suýt nữa tự giễu lên tiếng, sống lại một lần cô mới rõ ràng thấy được cô không được thôn Đại Lao Tử chào đón đến cỡ nào.
Nghĩ thì nghĩ, cô vẫn ôm trán, nghiêm mặt nói: "Chủ nhiệm Hoàng, cháu không phải tới quấn lấy Trần Nguyệt Thăng, là Trần Nhân mấy ngày trước mượn cháu ba cân bột mì và một cục xà phòng, cháu đến đòi nợ là chuyện đương nhiên."
"Có vay có trả mới là đồng chí tốt, Trần Nhân hiện tại không chỉ không trả bột mì và xà phòng cho cháu, thế mà còn có ý ra tay giết cháu."
"Chủ nhiệm Hoàng, ông nội cháu là địa chủ không sai, nhưng đến đời cha cháu, ông ấy đánh bạc đã phá hết tài sản luôn rồi, còn bị bình xét bần nông, cháu nói thế nào cũng là giai cấp đồng chí của Trần Nhân đúng không?"
"Cô ta đối xử hà khắc với giai cấp đồng chí, cho dù báo lên tới đại đội, cũng là cháu chiếm lý!"
Cố Tiểu Tây vô cùng tỉnh táo, lời nói ra có lý có cứ, chung quanh vang lên tiếng nghị luận kinh ngạc.
"Ny Nhi nhà họ Trần thiếu lương không trả, còn đánh người, không phải là đồng chí tốt."
"Cố Tiểu Tây nói có thể tin được không?"
"Bình thường cô ta xu nịnh Trần Nhân như gì, làm sao có thể đột nhiên trở mặt cắn ngược được? Khẳng định là nghe nói sự kiện kia rồi."
"Cô nói là chuyện kia của Trần Nguyệt Thăng?"
"..."
Hoàng Phượng Anh nghe Cố Tiểu Tây nói vậy, cả kinh đến con mắt cũng trợn tròn.
Đây là Cố Tiểu Tây ngu như lợn, mỗi ngày không kiếm công điểm, chỉ biết là bu bám đàn ông kia sao?