Chìm Trong Nồng Cháy

Chương 30



Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Văn Hứa mới nghĩ đến đã quên nói với Tô Hoài bản thân đang ở trong đội cứu hộ, bèn gửi tin nhắn cho Tô Hoài.

Ngày hôm sau là chủ nhật, Tô Hoài dậy thật sớm rồi thay liên tiếp mấy bộ quần áo, mấy người trong ký túc xá đều ngạc nhiên nhìn cô.

"Cậu muốn đi hẹn hò à?"

"Với ai? Nhiếp Thành sao?"

Ba người còn lại trong ký túc xá nằm bò trên giường, ánh mắt sáng ngời nhìn Tô Hoài.

Chủ yếu là cuộc sống đại học của Tô Hoài thật sự quá nhạt nhẽo, cho nên bọn họ mới hiếu kỳ.

Tô Hoài rõ ràng trông xinh đẹp như vậy, nam sinh ai cũng muốn theo đuổi, nhưng vì Kiều Niệm nên không ai dám theo đuổi, mà trừ học tập thì Tô Hoài cũng không để tâm chuyện gì cả, hiện tại vất vả lắm mới thân cận với Nhiếp Thành, bọn họ khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ nhiều.

"Không phải." Tô Hoài lắc đầu một cái, sau đó xoay người đối diện với bọn họ, "Cái này đẹp không?"

"Cậu xinh đẹp thì mặc cái gì cũng đẹp, nhưng quần áo của cậu cũng quá giản dị rồi, nếu đi hẹn hò thì vẫn nên mặc váy, như vậy sẽ đẹp hơn."

Tô Hoài liếc nhìn mây đen giăng đầy trời ở bên ngoài, đừng nói một lát trời có thể sẽ mưa, cho dù là không mưa, đầu mùa hè cũng không thích hợp mặc váy nhỉ?

Cuối cùng Tô Hoài vẫn chọn một bộ quần áo bình thường, cô sợ bản thân ăn mặc quá trang trọng sẽ khiến cho Hoắc Văn Hứa nhìn ra cái gì đó, nhưng trước khi ra cửa cô vẫn cẩn thận trang điểm nhẹ nhàng.

Tô Hoài ngồi xe đặt trên mạng đến đội cứu hộ, Hoắc Văn Hứa đã đợi sẵn ở cửa đội cứu hộ, lên xe thì ngáp một cái.

Tô Hoài trước tiên nhìn cánh tay bó bột của anh, sau đó mới nhìn khuôn mặt anh: "Không nghỉ ngơi tốt sao?"

Hoắc Văn Hứa gập chân dài, lười biếng nói: "Đã lâu không ngủ trên giường ở đội cứu hộ, nhỏ quá, có chút không quen."

"À." Tô Hoài thắc mắc nói, "Tại sao anh phải ngủ trong đội cứu hộ?"

"Em không biết sao?" Hoắc Văn Hứa hỏi ngược lại.

Tô Hoài không hiểu gì: "Sao tôi lại biết? Anh có nói với tôi à?"

Hoắc Văn Hứa nghiêng đầu nhìn cô, ngạc nhiên không thôi, Kiều Niệm không đi tố cáo à?

Hoắc Văn Hứa xấu xa khích bác ly gián: "Thật ra thì không thể quá thân quen với Kiều Niệm, sau này đừng làm bạn với em ấy nữa."

Tô Hoài: "..."

Tô Hoài cảm thấy rất thần kỳ, tính ra thì cô và Hoắc Văn Hứa quen biết cũng năm năm có thừa, nhưng số lần chân chính gặp mặt tán gẫu không nhiều. Vì thế bọn họ chỉ có thể coi như quen biết mà thôi, nhưng cô cảm thấy mình có thể dễ dàng biết được lời nào của anh là thật, lời nào là giả, lời nào là... Rất thiếu đòi.

Thấy Tô Hoài không để ý tới mình, Hoắc Văn Hứa cười, sau đó đưa tay về phía Tô Hoài.

???

Tô Hoài nghi ngờ nhìn anh chằm chằm.

Hoắc Văn Hứa chậc một tiếng: "Bữa sáng ấy, bánh mochi nhân đậu." Sáng sớm đến đây thì không phải nên mang điểm tâm cho anh sao? Trước kia đều như vậy.

"Hả?" Tô Hoài sửng sốt, cô đúng là quên chuyện này rồi.

Mặc dù lên đại học, nhưng mỗi sáng sớm Tô Hoài cơ bản đều thức dậy lúc sáu giờ, cho nên bình thường đều ăn sáng khoảng sáu giờ rưỡi, thời gian ăn ngủ rất lành mạnh.

Cô và Hoắc Văn Hứa hẹn chín giờ, trong tiềm thức cho rằng Hoắc Văn Hứa tự có thể giải quyết bữa sáng rồi, hơn nữa sáng sớm cô đã lo chuyện mặc quần áo gì trang điểm thế nào, ai còn nhớ mang bữa sáng cho anh.

"Anh chưa ăn sao?" Tô Hoài dè đặt hỏi.

Hoắc Văn Hứa nhìn thấy bộ dạng này của cô thì hiểu ra, cô gái nhỏ này căn bản quên anh rồi.

Vì vậy, Hoắc Văn Hứa khẽ thở dài một tiếng.

Tô Hoài cảm thấy có chút áy náy với anh: "Xin lỗi, tôi quên mất, lát nữa tôi giúp anh mua nhé."

Hoắc Văn Hứa cố ý nói: "Tôi muốn ăn bánh mochi nhân đậu."

"Có bán, chắc hẳn trước cửa bệnh viện… Có nhỉ..." Tô Hoài vô thức quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, muốn tìm một quầy hàng ăn.

"Muốn ăn loại em làm ấy." Hoắc Văn Hứa thong thả bổ sung nửa câu sau.

Tô Hoài: "..." Bánh mochi nhân đậu thôi mà, cô cảm thấy mùi vị bánh bên ngoài bán với bánh cô làm cũng khá giống nhau.

"Lần sau đi, lần sau làm cho anh ăn."

"Lần sau là lần nào?" Hoắc Văn Hứa hỏi tiếp.

Tô Hoài nghiêng đầu nghiêm túc quan sát biểu cảm trên mặt Hoắc Văn Hứa, đánh giá xem anh muốn ăn thật hay chỉ đang trêu chọc cô, nhìn một lát, Tô Hoài vẫn không thể phân biệt ra được, đành hàm hồ nói: "Anh quyết định đi."

"Được." Hoắc Văn Hứa hài lòng gật đầu một cái.

Tô Hoài không nhịn được lại liếc nhìn anh, Hoắc Văn Hứa cũng nhìn cô, hai người cứ như vậy mà nhìn nhau, vẫn là Tô Hoài nghiêng đầu trước.

Lúc xe đến bệnh viện, bên ngoài có mưa, mưa rơi còn không nhỏ.

Tô Hoài lấy cây dù từ trong túi xách ra, xuống xe trước, bung dù che cho Hoắc Văn Hứa xuống xe.

Hoắc Văn Hứa cao hơn Tô Hoài, cây dù của Tô Hoài có chút nhỏ, Tô Hoài đành đưa cánh tay ra, cố gắng muốn che cả người anh dưới cây dù.

Tô Hoài đi ở bên trái của Hoắc Văn Hứa, đi mấy bước thì phát hiện tất cả giọt mưa đều rơi trên cánh tay bó bột của Hoắc Văn Hứa, vì vậy cố gắng vòng sang phía bên phải của Hoắc Văn Hứa, nghiêng hơn nửa cây dù sang người anh.

Hoắc Văn Hứa nhìn thấy bả vai Tô Hoài bị ướt, chân mày cau lại, đưa tay trái cầm cán dù, cương quyết nghiêng về phía Tô Hoài.

Tô Hoài tất nhiên không muốn, trong lòng cô, bây giờ Hoắc Văn Hứa là bệnh nhân, không thể dầm mưa chịu lạnh, vì vậy cố gắng nắm cán dù che cho anh.

Bởi vì Hoắc Văn Hứa sử dụng tay trái không tiện, mà sức lực của Tô Hoài không bằng Hoắc Văn Hứa, đầu cũng thấp hơn anh, cho nên hai người đối kháng nhau rất tốn sức, lấy một loại tư thế xiêu vẹo đi về phía trước, Hoắc Văn Hứa bị ướt bả vai trái, Tô Hoài bị ướt bả vai phải.

"Đừng nhúc nhích." Hoắc Văn Hứa thấp giọng hừ một tiếng, sau đó cướp cây dù trong tay Tô Hoài rồi che trên người cô, "Đừng giành nữa, đi mau..."

Hoắc Văn Hứa còn chưa dứt lời, dù trong tay đã một lần nữa bị cướp về.

Hoắc Văn Hứa rũ mắt nhìn người bên cạnh, một lần nữa Tô Hoài che dù trên người anh.

Tô Hoài ngẩng đầu lên nhìn anh, mặt không biểu cảm: "Anh theo chủ nghĩa đàn ông à?" Cánh tay của anh không thể dính nước, anh không biết sao? Anh cướp tới cướp lui như vậy rất lãng phí thời gian, thời gian này thì bọn họ cũng đã vào sảnh lớn rồi.

Hoắc Văn Hứa: "..." Chủ nghĩa đàn ông? Kết luận cô rút ra từ đâu thế?

Mưa to như thác, Hoắc Văn Hứa rũ mắt nhìn cô gái cố gắng nhón chân che dù cho anh, nhớ đến đêm mưa của năm năm trước, người đã lao về phía anh để bảo vệ anh.

Hoắc Văn Hứa nhìn chằm chằm cô mấy giây, đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, sau đó dùng sức kéo cô từ bên phải sang bên trái.

Sức lực Tô Hoài yếu hơn anh, cơ hồ bị anh kéo mạnh sang, không kịp phản ứng, bàn tay Hoắc Văn Hứa đã ôm chặt bả vai của cô, giọng nói trầm thấp vang bên tai cô: "Chạy đi."

Tô Hoài bị Hoắc Văn Hứa vừa ôm vào lòng vừa chạy, chỉ kịp giơ cao cây dù lên.

Nửa người cô bị anh ôm trong ngực, bốn phía đều lạnh, bao gồm ngón tay chạm vào áo khoác của anh, nhưng vành tai của cô quả thật nóng hổi, như tản ra hơi nóng.

Cây dù bị gió thổi lên, rồi bị đánh cho bật ngửa, từ góc độ này, cô có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng kiên nghị của anh, Tô Hoài không nhịn được chớp mắt.

Hoắc Văn Hứa cúi đầu nhìn cô, sau đó thuận tay ấn đầu cô: "Nhìn đường."

Giọt mưa rơi lộp bộp trên mặt dù, vô cùng giống tiếng tim đập kịch liệt của Tô Hoài.

Tô Hoài cũng thầm thở ra một hơi, năm năm trước cô rung động vì Hoắc Văn Hứa, hiện tại vẫn sẽ rung động vì anh.

*

Tô Hoài đã hẹn trước, cho nên chụp X quang rất nhanh, cũng không cần chờ kết quả, có kết quả rồi thì có thể kiểm tra trực tiếp trên điện thoại di động.

Đi từ bệnh viện ra, mưa đã dừng, trong không khí đều là mùi của bùn đất sau cơn mưa.

Hoắc Văn Hứa vươn vai: "Đi thôi, mời em ăn cơm."

Tô Hoài đang dùng điện thoại di động bắt xe, định đưa anh quay về đội cứu hộ, nghe thấy như vậy thì ngẩng đầu quan sát anh một phen, chần chừ nói: "Quần áo của anh bị ướt rồi, nên về thay quần áo trước đi."

Hoắc Văn Hứa nhìn áo khoác của mình chỉ là có chút ẩm ướt, lại nhìn tóc Tô Hoài đã ướt một nửa.

"Nếu không thì em mời tôi ăn cơm đi." Hoắc Văn Hứa đổi cách giải thích.

Đây là vấn đề người nào mời người nào ăn cơm sao?

Hôm qua Hoắc Văn Hứa nói muốn cô cùng anh tới bệnh viện, thật ra cô đã chuẩn bị sẵn sàng muốn mời anh ăn cơm, thậm chí chuẩn bị xong muốn mời anh ăn cái gì, nhưng cô không ngờ hôm nay trời sẽ mưa, hơn nữa hai người còn mắc mưa, đây không còn là vấn đề ăn cơm nữa, mà là vấn đề bị cảm phát sốt đấy.

Tô Hoài suy nghĩ một chút, lập tức nghĩ ra biện pháp đối phó: "Vậy đi ăn gần đội cứu hộ đi, đúng lúc anh có thể quay về thay quần áo." Cũng không chậm trễ ăn cơm.

Thật ra cô cũng không muốn lãng phí cơ hội lần này, vẫn rất muốn cùng anh ăn cơm.

Hoắc Văn Hứa nhìn cô không nói chuyện.

Tô Hoài bị anh nhìn thì có chút hoảng sợ, nhưng mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh: "Sao thế?"

Hoắc Văn Hứa không rõ ý mà nhướng mày, sau đó đi tới ven đường vẫy tay.

Xe taxi dừng lại trước mặt hai người, Hoắc Văn Hứa mở cửa xe, ra hiệu Tô Hoài lên xe.

Tô Hoài lên xe xong, Hoắc Văn Hứa cũng ngồi vào, Tô Hoài nhích sang bên kia một chút.

Tài xế nhìn hai người từ kính chiếu hậu: "Đi đâu?"

Tô Hoài đang muốn nói, Hoắc Văn Hứa lên tiếng trước, nói địa chỉ trường học Tô Hoài.

Tài xế gật đầu rồi đạp chân ga.

Tô Hoài sửng sốt một lúc, cho nên anh muốn đưa cô về trường học, không muốn cùng cô ăn cơm nữa?

Tô Hoài có chút ảo não, nhỏ giọng nói: "Vẫn nên đưa anh về trước đi."

"Đưa em về trước." Hoắc Văn Hứa miễn cưỡng nói, "Chính là chủ nghĩa đàn ông như vậy đấy."

Tô Hoài lập tức im lặng, không dám nói chuyện nữa.

Không nói chuyện cả đường đi, đến cửa trường học, Hoắc Văn Hứa xuống xe trước, Tô Hoài không yên lòng xuống xe theo, sau đó cúi đầu dặn dò anh: "Sau khi trở về thì cánh tay vẫn chưa được dính nước, đừng quên thay quần áo, đi đường cẩn thận, tạm biệt."

Nói xong, Tô Hoài ấm ức xoay người đi vào trường học.

Cô càng nghĩ càng cảm thấy ảo não, cũng có chút tủi thân, cô đã mong đợi có thể ăn chung bữa cơm với Hoắc Văn Hứa rất lâu rồi, lần này rõ ràng có cơ hội tốt như vậy, nhưng ông trời không chiều lòng người.

Cô cũng có chút không hiểu rõ, vì sao không thể ăn ở gần đội cứu hộ, cô lại suy nghĩ một chút, hình như ở gần đội cứu hộ không có quán ăn ngon, có lẽ Hoắc Văn Hứa thật sự không muốn đến đó ăn.

... Cũng có thể là cô nói anh theo chủ nghĩa đàn ông, nên đã chọc anh tức giận.

Tô Hoài nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy nguyên nhân này là đáng tin nhất.

Tô Hoài thở dài, lòng tự ái của đàn ông yếu ớt ghê!

"Đó là căn tin trường học nhỉ? Em mời tôi ăn trong căn tin đi." Sau lưng truyền tới giọng nói lười biếng lại quen thuộc.

Tô Hoài ngẩn ra, phút chốc xoay người, cứ như vậy đâm thẳng vào lòng của người phía sau.