Bà cuối cùng cũng đợi được Dụ Chi. Hôm đó mắt bà rất sáng, bà nhìn Dụ Chi một lúc lâu.
Người vốn đã mất lại đột nhiên quay trở về khiến cho thị trấn không khỏi một trận xôn xao, cuối cùng cũng chỉ là kết luận là do Dụ Chi mệnh lớn, may mắn, đại nạn không chết.
Nhưng mà dù sao bà cũng đã lớn tuổi, ngày thứ ba sau khi Dụ Chi trở về thị trấn, bà đã không còn gắng gượng nổi. Hôm đó, bà gọi tôi đến bên giường.
"Đứa trẻ kia không tới sao, Chiêu Nguyệt." Vốn dĩ lời nói của bà chẳng có ý nghĩa gì, nhưng tôi lại hiểu ra được bà muốn nói tới ai.
"Chiêu Nguyệt, nó là một đứa trẻ tốt. Thay bà cảm ơn nó, cảm ơn nó những năm qua đã đến chăm sóc bà." Người bà nói đến chính là Thẩm Chấp. "Dạ vâng, con biết rồi ạ." Tôi nhịn xuống chua xót trong lòng đồng ý với bà. Bà hài lòng gật đầu với tôi.
Mùa hè Dụ Chi trở về, bà không qua khỏi. Sau khi cử hành xong tang lễ của bà, tôi liền trở về trường học, Dụ Chi cũng trở về cùng tôi. Đến lúc tôi về tới kí túc xá thì nghe thấy giọng nói than thở giận dữ của Thu Thu.
"Cậu không ở đây mấy ngày nên không biết, Thẩm Chấp với Lâm Uyển đã ở bên nhau rồi đó." Thu Thu mặt mày kém sắc nói. Nghe vậy tôi có chút giật mình, chỉ gật đầu nhẹ.
"Thu Thu, mình muốn rời đi." Tôi vẫn lựa chọn đi du học, lúc đầu khi biết Dụ Chi không còn sống, tôi đã sớm có quyết định này. Huống chi, bây giờ mọi thứ đều đã được thông qua.
"Rời đi? Cậu đi đâu? Bởi vì Thẩm Chấp sao?" Thu Thu hơi kinh ngạc hỏi tôi.
Tôi lắc đầu: "Không phải, vốn dĩ mình đã sớm có dự định, cũng đã có thư thông báo rồi." Những năm này vì theo đuổi Thẩm Chấp, dù tôi thi đại học rất tốt, nhưng cũng đã đánh mất bản thân.
"Không phải là vì nam nhân mà là vì tiền đồ bản thân, mình đương nhiên ủng hộ cậu." Thu Thu cuối cùng cũng có chút cao hứng.
Thủ tục được xử lí rất nhanh. Thu Thu không thích chia li, nên hôm đó cũng chỉ có Dụ Chi tới tiễn tôi.
"Chiêu Nguyệt, lần này đổi lại anh chờ em về." Anh dịu dàng vuốt v e tóc tôi giống như trước đây. Tôi mở miệng như muốn nói gì đó, anh liền cắt ngang tôi: "Đây là lựa chọn của anh, Chiêu Nguyệt." Anh vẫn dịu dàng như cũ, nhưng ánh mắt lại rất kiên định.
Người vốn đã mất lại đột nhiên quay trở về khiến cho thị trấn không khỏi một trận xôn xao, cuối cùng cũng chỉ là kết luận là do Dụ Chi mệnh lớn, may mắn, đại nạn không chết.
Nhưng mà dù sao bà cũng đã lớn tuổi, ngày thứ ba sau khi Dụ Chi trở về thị trấn, bà đã không còn gắng gượng nổi. Hôm đó, bà gọi tôi đến bên giường.
"Đứa trẻ kia không tới sao, Chiêu Nguyệt." Vốn dĩ lời nói của bà chẳng có ý nghĩa gì, nhưng tôi lại hiểu ra được bà muốn nói tới ai.
"Chiêu Nguyệt, nó là một đứa trẻ tốt. Thay bà cảm ơn nó, cảm ơn nó những năm qua đã đến chăm sóc bà." Người bà nói đến chính là Thẩm Chấp. "Dạ vâng, con biết rồi ạ." Tôi nhịn xuống chua xót trong lòng đồng ý với bà. Bà hài lòng gật đầu với tôi.
Mùa hè Dụ Chi trở về, bà không qua khỏi. Sau khi cử hành xong tang lễ của bà, tôi liền trở về trường học, Dụ Chi cũng trở về cùng tôi. Đến lúc tôi về tới kí túc xá thì nghe thấy giọng nói than thở giận dữ của Thu Thu.
"Cậu không ở đây mấy ngày nên không biết, Thẩm Chấp với Lâm Uyển đã ở bên nhau rồi đó." Thu Thu mặt mày kém sắc nói. Nghe vậy tôi có chút giật mình, chỉ gật đầu nhẹ.
"Thu Thu, mình muốn rời đi." Tôi vẫn lựa chọn đi du học, lúc đầu khi biết Dụ Chi không còn sống, tôi đã sớm có quyết định này. Huống chi, bây giờ mọi thứ đều đã được thông qua.
"Rời đi? Cậu đi đâu? Bởi vì Thẩm Chấp sao?" Thu Thu hơi kinh ngạc hỏi tôi.
Tôi lắc đầu: "Không phải, vốn dĩ mình đã sớm có dự định, cũng đã có thư thông báo rồi." Những năm này vì theo đuổi Thẩm Chấp, dù tôi thi đại học rất tốt, nhưng cũng đã đánh mất bản thân.
"Không phải là vì nam nhân mà là vì tiền đồ bản thân, mình đương nhiên ủng hộ cậu." Thu Thu cuối cùng cũng có chút cao hứng.
Thủ tục được xử lí rất nhanh. Thu Thu không thích chia li, nên hôm đó cũng chỉ có Dụ Chi tới tiễn tôi.
"Chiêu Nguyệt, lần này đổi lại anh chờ em về." Anh dịu dàng vuốt v e tóc tôi giống như trước đây. Tôi mở miệng như muốn nói gì đó, anh liền cắt ngang tôi: "Đây là lựa chọn của anh, Chiêu Nguyệt." Anh vẫn dịu dàng như cũ, nhưng ánh mắt lại rất kiên định.