Bức Thư Tình Mùa Hạ

Chương 13-1: Sao anh lại giúp em lau sạch hết rồi?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lúc giải lao, giữa hiện trường quay lộn xộn, Tống Tình Thư ngồi trên chiếc ghế đẩu trong góc và đọc lời thoại của mình.

Cơ thể cô ướt đẫm sương, bụi đất bốc lên phủ kín mặt, khiến toàn thân trông rất bẩn thỉu.

Tiểu Đoạn mang khăn ướt tới, muốn lau mắt mũi miệng cho Tống Tình Thư nhưng trợ lý giám đốc từ xa hét lên: “Ây da cái này, tiểu Tống đừng cử động, cứ giữ trạng thái này đi đã.”

Tống Tình Thư giơ tay biểu thị đã hiểu.

Tiếng máy móc và tiếng cãi vã của nhân viên hiện trường át đi mọi âm thanh, Tiểu Đoạn vứt khăn ướt xuống, bước tới ngồi xuống cạnh Tống Tình Thư, buồn ngủ đến nỗi phải bôi tinh dầu gió dưới mũi, không quên đưa cho Tống Tình Thư hỏi cô có muốn dùng không.

Tống Tình Thư lắc đầu: "Cái mùi này tớ không chịu nổi."

Bây giờ cô đang buồn ngủ, đôi mắt đờ đẫn, nhưng với bộ dạng này, cô cũng không thể gọi là đặc biệt xấu xí.

Tiểu Đoạn vuốt tóc mái, kéo một ít tóc ra khỏi lông mi, sợ đạo diễn muốn hiệu ứng này nên không dám động đậy nữa, chỉ thở dài: “Quả nhiên, người đẹp làm gì cũng đều đẹp. Tớ nghĩ đạo diễn chắc là không hài lòng vì nhìn cậu chưa đủ tơi tả".



Đoàn phim đang vội một cảnh lớn trong đêm, việc quay phim đã không suôn sẻ kể từ buổi chiều, sắc mặt đạo diễn Ngô rất nghiêm trọng. Cảnh này là đối diễn giữa Tống Tình Thư và một tiền bối nhưng đối phương lại không thể nhập vai, đạo diễn đối với Tống Tình Thư cũng không hài lòng.

Trên trường quay xém chút nữa là cãi nhau.

Nguyên nhân là Tống Tình Thư đi vệ sinh, lúc quay lại nghe thấy các diễn viên tiền bối phàn nàn với đạo diễn, ám chỉ Tống Tình Thư thiếu chuyên nghiệp nên mới dẫn đến việc họ không thể nhập vai.

Lúc đó, Giám đốc Ngô nhìn màn hình không nói gì, trên môi nở nụ cười nhẹ.

Vị tiền bối đó khi còn trẻ là một nam diễn viên rất có quyền lực, tên là Hoắc Bân, từng hai lần đoạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất nhưng ngoại hình lại sa sút quá nhanh, kỹ năng diễn xuất cũng không tiến bộ nhiều. Công ty đại diện trước đây anh dựa vào cũng không quá đáng tin nên anh quay về chăm sóc gia đình mấy năm, bây giờ quay lại lại không bỏ được tính kiêu ngạo, kỹ năng chuyên môn cũng kém trước nên cứ bình bình không quá flop cũng không quá hot.

Đạo diễn Ngô có chút do dự đối với Hoắc Bân, nhưng nhà đầu tư đã nhiệt tình tiến cử anh và vai diễn cũng không mấy quan trọng nên đã giao cho anh.

Nhưng đối phương hôm nay không biết làm sao, có lẽ vì sợ bị mất mặt, sợ bị chê nên chủ động đùn đẩy trách nhiệm.

Đạo diễn Ngô là người thẳng tính, ông không mở miệng nói lời phủ phàng như tạc nước lạnh đã là rất cho Hoắc Bân thể diện rồi.

Có lẽ vì tôn trọng nhà đầu tư nên nhà sản xuất đã nói chuyện vài câu, khéo léo an ủi Hoắc Bân. Anh dường như đã tìm được chút tự tin, vừa rồi anh còn liên tục chỉ trích lối diễn xuất của Tống Tình Thư.

Tống Tình Thư nhịn không được, ho lên hai tiếng.

Đại khái là vì chưa hiểu được ý của đạo diễn Ngô nên trong lòng Hoắc Bân vẫn có chút bất an, không biết có phải vì nhìn Tống Tình Thư không thuận mắt hay không mà anh càng nói càng hăng.

Tiểu Đoạn thấy tâm tình Tống Tình Thư bây giờ đã ổn định, lại càng không khỏi tức giận: “Tiền bối cái gì chứ, lòng dạ hẹp hòi, chỉ biết ỷ cậu là người dễ bị bắt nạt nhất trên cái phim trường này".

Tống Tình Thư đã tự mình thử vai cho bộ phim này, việc Thần Tinh đầu tư vào dự án lần này cũng không phải là lưu trình của studio nghệ sĩ.

Thần Tinh đã chuẩn bị mở rộng kinh doanh ở lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, ai có thể liên tưởng tới Tống Tình Thư cơ chứ.

Nhưng ngay cả chị Sa Sa cũng cho rằng việc lớn của Chu tổng rất có thể là mở đường cho Tống Tình Thư.

Tống Tình Thư cười: “Được rồi, đạo diễn Ngô cũng không nói gì".

Nghe vài lời nói của tiền bối cũng không khiến cô miếng thịt nào, nhưng nếu cô trì hoãn tiến độ quay phim, đạo diễn Ngô có thể sẽ mắng cô đến chết.

Có lẽ do gần đây chẳng có chuyện gì là suôn sẻ, Tiểu Đoạn càng nghĩ càng nín thở: “Lúc trước tớ cứ tưởng chống lưng của cậu - Chu tổng đã quan tậm cậu quá mức,  bây giờ lại cảm thấy tớ hình như nghĩ nhiều rồi, lâu như vậy rồi anh ấy không đến thăm cậu thì đã đành, đến chào hỏi trước cũng không nói giúp cậu, nếu như..."

Nếu Chu Kỳ Nghiễn đứng sau chống lưng cô chắc chắn sẽ không có ai dám làm điều này với cô.

Nhưng vừa nói đến đó Đoàn Thư Dao lại im lặng. Lúc mới vào giới Tống Tình Thư còn chưa tốt nghiệp, cô một bên vào đoàn quay phim một bên lại phải hoàn thành đồ án tốt nghiệp. Lúc ấy nhà Đoàn Thư Dao xảy ra chút chuyện nên cần tiền gấp, cô nhận được một công việc nhưng đối phương nói phải nộp tiền trước, còn sắp xếp cho cô nhận chức, ai mà ngờ được đó lại là kẻ lựa đảo, lừa mất của Đoàn Thư Dao mấy ngàn tệ.

Số tiền tuy không lớn nhưng lúc đó lại đúng lúc Tiểu Đoạn đang thiếu tiền, lúc đó cô ngốc đến mức muốn nhảy lầu, Tống Tình Thư thật sự sợ bạn mình nghĩ không thông nên đã vay Tống Gia Lan 50 ngàn tệ để giúp Tiểu Đoạn.

50 ngàn tệ của lúc đó khiến Đoàn Thư Dao như muốn quỳ xuống gập đầu biết ơn, bởi lúc đó họ chỉ mới tốt nghiệp, 5 ngàn tệ còn khó kiếm chứ đừng nói là 50 ngàn tệ. Sau này quay phim bước vào giới giải trí, nghe tới 500 triệu còn chưa có cảm giác nhiều nhặng gì, 50 ngàn 500 ngàn thì chỉ là một số tiền nhỏ.



Nhưng trên thực tế lương của Tống Tình Thư không cao như vậy, cô  rất thận trọng trong việc lựa chọn kịch bản, nhiều lúc còn tự mình giảm thù lao để được diễn một số kịch bản.

Phụ trách công việc trợ lý, Đoàn Thư Dao nhận lương như một nhân viên văn phòng bình thường, nhiều nhất là vào dịp nghỉ lễ Tống Tình Thư sẽ đưa cho cô mấy phong bao lì xì lớn.

Tiền tài khiến người mê mẩn, Đoàn Thư Dao lúc trước còn nghĩ họ chỉ cần giản dị như vậy cũng đã rất tốt rồi, nhưng cách đây không lâu, có lẽ là do Chu Kỳ Nghiễn đã đưa Tống Tình Thư đến bữa tiệc lần trước, sự việc lần đó của Thịnh Dương và Từ Băng Băng cũng khiến cô thấy rất hả giận nên bây giờ Đoàn Thư Dao lại có chút bốc đồng.

Hoắc Bân trực thuộc Thịnh Ảnh, người của Thịnh Ảnh thỉnh thoảng sẽ ghé thăm đoàn phim, còn thường xuyên mua đồ cho nhân viên và nhờ nhà sản xuất, đạo diễn chăm sóc gà nhà nên nhân viên từ trên xuống dưới vẫn cho Hoắc Bân chút mặt mũi.

Đoàn Thư Dao chỉ nghĩ rằng nếu Chu Kỳ Nghiễn có thể tới thì ai dám làm như vậy với Tống Tình Thư.

Nhưng cô cũng nhận ra rằng suy nghĩ như vậy là không phù hợp.

Tống Tình Thư nghe được lời này tâm tình có chút dao động, có chút lơ đãng nói: "Anh ấy bận như vậy, liên tục xử lý những việc vặt vãnh như của tớ. Cho dù anh ấy có nguyện ý tớ cũng thấy ngại".

Vẫn là phải chú ý chừng mực.

Đoàn Thư Dao gật đầu: Ừm, đúng vậy, dù sao cũng không phải anh ruột, bây giờ đối với cậu như vậy là đã tốt lắm rồi".

Tống Tình Thư cũng gật đầu.

Sau ngày hôm đó, Tống Tình Thư không liên lạc với anh nữa, anh cũng không liên lạc với cô.

Sau khi bình tĩnh lại vài ngày, Tống Tình Thư hiện tại cảm thấy đầu óc cực kỳ minh mẫn, đang trong trạng thái thanh tịnh, hài lòng với sự nghiệp của mình, những xáo trộn ngoài kia đều không liên quan đến cô.

Có người đang gọi Tống Tình Thư tới, cô thu lại suy nghĩ của mình, xoa xoa đầu rồi đưa kịch bản trong tay cho Tiểu Đoạn, đứng dậy đi qua.

Hoắc Bân nhìn thấy cô cau mày,  việc đùn đẩy trách nhiệm cho nhau sẽ chỉ khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn. Là một diễn viên tiền bối, anh biết điều đó, nhưng anh vẫn làm như vậy, chẳng qua là cố ý mà thôi.

Tống Tình Thư cụp mắt xuống, nhìn rất ngoan ngoãn, biểu cảm giống người đặc biệt dễ bị bắt nạt.

Hoắc Bân sốt ruột nói: “Lát nữa nhớ tìm ống kính,”

Tống Tình Thư không xuất thân từ chuyên môn nhưng bộ phim đầu tiên của cô diễn ra quá suôn sẻ, đến bộ phim thứ hai, cô gặp một đạo diễn không thích đưa ra lời khuyên cho diễn viên nhưng sẽ liên tục la hét nếu không đạt yêu cầu. Tống Tình Thư đã giẫm phải một lượt tất cả những quả bom mà lẽ ra cô phải giẫm phải, suy sụp đến mức muốn rời khỏi vòng giải trí mà về nhà, vì vậy Lâm Sa Sa đã tìm một giáo viên về để bù đắp kiến thức cho cô trong vài tháng.

Vì nền tảng kém nên Tống Tình Thư rất chú ý đến chi tiết.

Cô chắc chắn hôm nay không có chuyện gì xảy ra, càng chắc chắn rằng Hoắc Bân chỉ đang dựa vào cảm xúc cá nhân mà làm quá câu chuyện.

"Được rồi thầy Hoắc, anh đừng giận nữa, chúng ta cố gắng hoàn thành công việc càng sớm càng tốt nhé." Cô hơi cúi đầu, mỉm cười lễ phép rồi nhỏ giọng nói.

"Cô..." Hoắc Bân cảm giác như bị giẫm phải chỗ nhạy cảm, trong lòng tức giận.

Anh vốn nóng nảy đến không thể bình tĩnh lại, nhưng lại sợ đạo diễn ghi hận nên mới vô thức lôi Tống Tình Thư ra nói. Trong tiềm thức, anh cảm thấy mình đang kéo cô ra để đỡ đạn cho mình, như vậy thì lỗi sai của anh sẽ không bị phơi bày rõ ràng như vậy, hôm nay cho dù là quay không xong cũng sẽ không trách tất cả đều là lỗi của anh.

Anh không ngờ rằng Tống Tình Thư trông hiền lành tốt bụng nhưng lại ăn nói thẳng thắn kỳ quái như vậy.

Nhưng nhìn vẻ mặt ngây thơ, hiền lành của Tống Tình Thư, anh lại nghi ngờ mình đã nghĩ quá nhiều.

Lúc mới bắt đầu quay, Tống Tình Thư một giây liền vào nhập vai, trạng thái còn tốt hơn so với buổi chiều. Trong khi đó Hoắc Bân lại trong lòng nghi hoặc bất an nên không thể nhập vai, mới lần đầu tiên đã quên lời thoại, đạo diễn Ngô cầm máy quay tức giận hét lên: "Thầy Hoắc đang làm gì vậy? Còn chưa điều chỉnh được trạng thái à?"

Vừa mới nghỉ ngơi tận mười lăm phút, Ngô Minh Trạch nổi tiếng là nóng nảy, hôm nay cũng xem là nhẫn nại lắm rồi, còn bảo hai người mỗi người tự điều chỉnh trạng thái của mình, nhưng không ngờ người này điều chỉnh ổn rồi thì người kia lại càng tệ, đến cuối cùng Ngô Minh Trạch cũng không nhịn được mà tức giận.

Dù sao đã ở trong giới lâu như vậy, Hoắc Bân đầu óc quay cuồng, đột nhiên nói: “Thật xin lỗi, đạo diễn Ngô, trong lòng tôi vẫn luôn thấy có một điểm không khớp lắm, cảm thấy dù làm thế nào cũng không vượt qua được, lúc nãy tôi chợt nảy ra một ý tưởng, cảm thấy ở đây còn thiếu chút sức..."

Trong lúc nói, Hoắc Bân đã tiến đến chỗ Ngô Minh Trạch, bày tỏ suy nghĩ của mình đối với cảnh quay.

Ngô Minh Trạch không hoàn toàn đồng ý, nhưng sau khi cân nhắc, anh lại nghĩ ra một ý tưởng hay, gấp rút gọi điện cho biên kịch để bàn bạc, khi bắt đầu quay phim trực tiếp thay đổi cảnh tượng.

Sau đó cảnh phim được sửa lại bằng cách làm cho những mâu thuẫn xung đột trở nên gay gắt hơn, cao trào cảnh quay nằm ở phía Tống Tình Thư. Họ bắt đầu bằng một cảnh quay cận cảnh và bộc phát cảm xúc, Tống Tình Thư đối mặt với Hoắc Bân, còn Hoắc Bân thì quay lưng về phía máy quay.

Lúc này Hoắc Bân phải đối đầu với cô, hai người cần phải cãi nhau kịch liệt, Tống Tình Thư vốn là diễn viên tình địch nên Hoắc Bân muốn trả thù khiến cô xấu hổ, anh căn bản không chịu phối hợp với cô trong cảnh quay, khiến cảnh quay bị cắt hai lần. Tống Tình Thư lúc này nói xin lỗi và cần điều chỉnh lại một chút.