Bức Thư Tình Mùa Hạ

Chương 11: Vậy lần sau có được không?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xe chạy tới một con hẻm chật hẹp, hai bên đường trồng toàn những cây sung cao lớn, càng đi vào càng hoang vắng, lộ ra chút hoang tàn ít người ghé thăm.

Đó là đường một chiều, cuối đường có một khoảng sân, cổng rào sắt hơi cũ và rỉ sét, vào trong sân có những bông hoa hồng lớn được trồng hai bên. Bên trong là một tòa nhà nhỏ ba tầng kiểu phương Tây, lối xây dựng của tòa nhà này khá độc đáo, thoạt nhìn sẽ không nhận ra và chỉ khi nhìn kỹ mới có thể thấy được sự sang trọng và tinh tế của nó.

Có điều trước khi bước vào cổng, có lẽ không ai có thể ngờ rằng ở đây lại có một tòa nhà nhỏ như vậy ẩn giấu bên trong.

Đầu thu cái nóng vẫn chưa giảm, hôm nay Tống Tình Thư mặc váy xanh tựa hồ nước, đi giày cao gót, Chu Kỳ Nghiễn mở cửa xe và đưa cánh tay ra, cô cũng ngoan ngoãn vịn vào tay anh.

Tống Tình Thư cũng không có hỏi anh có ý định gì. Bởi cô nhìn thấy tấm bảng trên cửa biệt thự có ghi dòng chữ: phòng tư vấn tâm lý.

Việc đặt tên khá tùy tiện.

"Người tư vấn là bạn của anh. Chúng ta cứ thoải mái trò chuyện nhé. Đừng căng thẳng."

Tống Tình Thư kỳ thực có chút phản kháng, nhưng cô không muốn anh lo lắng nên cuối cùng cũng gật đầu.

Cửa biệt thự mở rộng, tầng một không có ai, Chu Kỳ Nghiễn sắp xếp cho cô ngồi xuống, không hỏi ý kiến ai mà đứng dậy đi vào phòng trà rót cho cô một ly nước ấm.

Một lúc sau, một người đàn ông đi xuống cầu thang xoắn ốc, đầu tóc rối bời ngáp dài, trợn mắt nhìn vị khách không mời mà đến quấy rối mình ngoài giờ làm việc, rồi nhìn qua phía Tống Tình Thư, sau đó mỉm cười: "Em gái em còn trẻ đẹp thế này sao lại quen biết Chu Kỳ Nghiễn - kẻ mặt người dạ thú này vậy, em đúng là gặp phải người không tử tế gì rồi a".

Chu Kỳ Nghiễn ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng, lông mày hơi nhíu lại, mang theo vẻ cảnh cáo: "Em gái tôi."

Lương Trí Viễn nghe vậy nhướng mày: "Ồ, xin lỗi, tớ chỉ là nghĩ rằng cậu không thể có một cô em gái ngoan ngoãn thế này".

Tống Tình Thư cười ngượng ngùng.

Sau khi hội ý, Lương Trí Viễn lại dùng cùi chỏ chọc chọc Chu Kỳ Nghiễn: "Thật sự là em gái cậu à? Ánh mắt cậu nhìn em ấy không trong sáng".

Chu Kỳ Nghiễn hít một hơi thật sâu, liếc nhìn Lương Trí Viễn: "Nhảm nhí."

Lương Trí Viễn cười nói: “Thật ra cậu cũng biết, nút thắt trong lòng cô ấy chính là cậu".

Mặt dù bác sĩ phải nghiêm ngặt trong việc giữ bí mật riêng tư của bệnh nhân, nhưng Chu Kỳ Nghiễn vẫn hỏi qua Tống Tình Thư chuyện này, cô cũng không ngại để Lương Trí Viễn biết.

Chu Kỳ Nghiễn nhẹ nhàng trả lời: "Ừ."

Bởi vì biết như vậy nên anh mới luôn cảm thấy có lỗi với cô.



Thực ra đối với anh mà nói, tai nạn xảy ra năm mười ba tuổi là một điều tất yếu nằm trong dự liệu.

Bà ngoại qua đời, mẹ cũng mất tích, trên bàn trong nhà có một cuốn sổ ngân hàng và một xấp tiền lẻ.

Thực ra ngay từ khi nhìn thấy số tiền, Chu Kỳ Nghiễn đã biết mẹ mình sẽ không bao giờ quay trở lại.

Một tuần sau, cảnh sát đến gõ cửa nhà yêu cầu anh đi lấy tro cốt của cha mẹ.

Mẹ anh - Tần Như Nguyệt và Giang Dũng cùng nhau chết, có lẽ vì bà cảm thấy chỉ cần Giang Dũng chết thì con trai bà mới có thể sống tốt.

Từ đầu đến cuối biểu cảm trên gương mặt Chu Kỳ Nghiễn dường như tê liệt, lúc đi xuống lầu, anh nhìn thấy Tống Tình Thư đang đứng ở góc cầu thang, vết thương trên đầu cô đều là ngoài da nhưng miệng vết thương vẫn khá dài khiến anh nhìn thấy liền đau lòng. Lúc này cô vẫn còn đeo gạc quấn quanh, trong đôi mắt cô chứa đầy sự sợ hãi và đau buồn.

Người cảnh sát mặc đồng phục khiến cô sợ hãi, nhưng cô vẫn cố hết sức vươn tay tóm lấy anh: “Anh…”

Chu Kỳ Nghiễn quay đầu lại mỉm cười với cô, có lẽ vì anh muốn an ủi cô, hoặc vì anh đã được cô an ủi.

Anh giơ tay xoa đầu cô: “Không sao đâu.”

Chu Kỳ Nghiễn lúc đó thậm chí còn chưa thành niên, trong nhà không còn người lớn, hàng xóm xung quanh đã đến giúp đỡ, có người không kiềm được giọt nước mắt mà nói: “Đúng là tạo nghiệp mà”.

Trong sổ ngân hàng chỉ có 1.400 tệ và khoảng 312 tệ tiền lẻ.

Giá nhà ở Diêm Thành năm đó không cao nhưng cũng cần ít nhất là 1.700 nhân dân tệ, Chu Kỳ Nghiễn thậm chí còn không đủ tiền thuê nhà vào quý sau.

Nhưng anh vẫn bỏ ra 70 tệ để mua một chiếc kẹp tóc, định tặng cho Tống Tình Thư làm quà chia tay.

Hàng xóm cho biết họ sẽ liên hệ với trại trẻ mồ côi để nhận anh vào, anh cũng không phản đối, so với việc lang thang hay tự lập thì đây là kết quả tốt nhất, ít nhất anh có thể tiếp tục đi học.

Nhưng sau đó việc này cũng không mấy lạc quan, viện phúc lợi đã quá tải không thể nhận thêm người. Mặc dù hàng xóm và cảnh sát đã nỗ lực liên hệ các viện phúc lợi xa hơn một chút, nhưng họ đều phản hồi rằng cần thêm thời gian.

Trường học sắp khai giảng, hàng xóm cử người đến hỏi thăm, họ định trước tiên sẽ giúp đỡ cho anh đi học nhưng liệu ai sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc anh? Học phí lấy từ đâu và chi phí sinh hoạt phải giải quyết như thế nào?

Không ai biết điều đó.

Bản thân Chu Kỳ Nghiễn càng không biết câu trả lời.

Kết quả về tương lai của Chu Kỳ Nghiễn cũng đều là do Tống Tình Thư khóc mà ra, nhà họ Tống được coi là một gia đình sung túc, lúc đó cả hai vợ chồng đều là giáo viên đại học nhưng chung quy điều kiện vẫn không đủ nếu phải nuôi thêm một đứa trẻ.

Mặc dù bố mẹ Tống Tình Thư đều là những người tốt bụng, nhưng anh biết những gì anh có được phần lớn đều nhờ vào bản thân Tống Tình Thư.

Nhưng lúc đó anh vẫn chưa trưởng thành nên không nhìn ra nguyên nhân sự hoảng sợ ẩn chứa trong đôi mắt buồn bã của cô.

Cô kiên trì muốn giúp đỡ anh như vậy, ngoài sự yêu thích ra, có lẽ cô còn cảm thấy có lỗi.

Cô đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình đánh nhau giữa anh và Giang Dũng, anh bị thương nặng vì nhiều lần ngăn cản Giang Dũng.

Vì vết thương nặng nên mẹ anh cũng tuyệt vọng.

Sau đó, bố và mẹ anh đều qua đời.

Cô cảm thấy tội lỗi vì đã không bảo vệ được anh và khiến anh trở thành trẻ mồ côi.

Đó không phải lỗi của cô, nhưng có lẽ khi còn nhỏ cô đã không thể tự mình hiểu ra điều này, đến lớn cũng chưa nhận ra.

“Anh…” Trong bóng tối, hai tay Tống Tình Thư ôm lấy cổ anh, đầu mềm tựa vào cổ anh, hơi thở phả vào cổ anh, cô nói: “Em sợ quá.”

Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, ôm đầu cô vào lòng mình: “Đừng sợ.”

Tống Tình Thư vẫn chưa thể bình tĩnh lại, ôm chặt lấy anh, sấm sét nổ tung, tia chớp xé nát bầu trời đêm, sắc mặt cô tái nhợt, mồ hôi lạnh toát ra như vừa được vớt lên khỏi mặt nước.

Chu Kỳ Nghiễn cúi đầu, cảm giác tội lỗi và đau lòng tràn ngập trong lồ ng ngực, anh hôn lên môi cô rồi truyền hơi thở sang cô.

“Thư Thư.” Anh thì thầm tên cô.

Hơi thở của cô gấp gáp, tiếng thở khò khè đặc biệt rõ ràng trong đêm tối, cô cầu nguyện: "Anh ơi, anh có thể ôm em thật chặt được không?"

Không được……

Anh không thể làm thế này, một tia lý trí mơ hồ kéo anh lại, anh đột nhiên tỉnh lại, anh mở mắt ra, ngón tay hơi cong lại.

Cánh tay anh trống rỗng, xung quanh không có ai, màn đêm lặng lẽ trôi qua, như đang giễu cợt những suy nghĩ đen tối trong anh.

Toàn thân ướt đẫm, anh ngồi dậy dựa vào đầu giường hít thở, gân xanh trên trán nổi lên, trong miệng thầm chửi rủa hồi lâu.

"Đệt"

– - -

Tống Tình Thư mất ngủ nên đã qua chen chúc chung phòng với Tiểu Đoạn, cô nhấc chăn lên và leo lên giường, Đoạn Thư Dao lúc này đang say giấc nồng không khỏi mắng: "Tống Tình Thư tớ giết cậu".

Tống Tình Thư ôm lấy Tiểu Đoạn, dụi đầu vào cổ cô, r3n rỉ: “Đoan Bảo, tớ không ngủ được, tớ khó chịu trong lòng, hôm nay tớ mất mặt quá.”

Đoàn Thư Dao trước khi đi ngủ đã nghe nói đến thành tựu to lớn của cô, mặc dù quả thực rất quê nhưng vẫn an ủi cô.

"Cậu sắp phải xào couple với ảnh đế Trương Hàn Sơn rồi, không phải nên vui lên sao? Hơn nữa rương Hàn Sơn vừa đến còn tặng cậu một ân tình lớn như vậy, anh ấy phải thích cậu rất nhiều, lỡ hai người phim giả tình thật, woa... tớ thậm chí còn không dám nghĩ nữa nè".

Trang Hàn Sơn là kiểu người thế nào chứ, tuy không thích nghe khen ngợi, nhưng cho dù là lời tỏ tình thật lòng thì cũng sẽ không ít nghe, nếu là bất kỳ người hâm mộ nào, anh ấy cũng sẽ bật khóc và bày tỏ tình yêu của mình một cách chân thành.

Tống Tình Thư thực sự rất ngưỡng mộ anh, quả thực cô đã xem qua các đ ĩa đơn ca nhạc của anh, xem tất cả các tác phẩm điện ảnh và truyền hình của anh, nhưng thực ra cô cùng lắm cũng chỉ là một fan hâm mộ, cho nên cô nói như vậy cũng là vì phép lịch sự mà thôi, một người như Trương Hàn Sơn làm sao có thể bị những lời nói thế này làm rung động chứ.

Nhưng anh sẵn lòng dành cho cô sự ưu ái này, có lẽ vì anh nghĩ cô khá dễ mến.

Tống Tình Thư tiếp tục rúc vào người Tiểu Đoạn: “Tớ vui chứ. Nếu thật sự xào couple rồi, đó sẽ là mối tình đầu trên màn ảnh của tớ.”

Trên thực tế cô đến bây giờ vẫn chưa có cảm giác gì về chuyện này, chỉ cảm thấy dương như như cô sắp quay phim với ai đó và đóng vai một cặp đôi.

"Anh trai tớ hôm nay hình như ghét tớ rồi." Tống Tình Thư cũng không có hứng thú với Trang Hàn Sơn như vậy, nói lui nói tới cũng quành về nói Chu Kỳ Nghiễn, "Anh ấy lúc trong xe bảo tớ im lặng, lúc đi khám bác sĩ thì cứ lơ đãng, ngoài ra còn cau mày. Từ Trạch đã đưa tớ về và anh ấy thậm chí còn không nhìn tớ khi nói lời tạm biệt".

Đôi mắt của Đoạn Thư Dao tối sầm lại, cô đứng dậy lay Tống Tình Thư: "Tống Tình Thư cậu tỉnh lại đi. Đó là anh trai cậu đó, đó không phải là bạn trai của cậu, cậu thế này có gì khác biệt với việc yêu nhau đâu chứ?"

Tống Tình Thư trợn tròn mắt kinh ngạc: "Cậu đừng nói nhảm..."

"Tống Gia Lan chặn cậu, cậu cũng không có phản ứng nhiều như vậy!" Đoàn Thư Dao nhịn không được nhắc nhở bạn mình, "Cậu thật sự không cảm thấy mình có chút mơ hồ về Chu Kỳ Nghiễn sao?"

Tống Tình Thư ánh mắt đờ đẫn, một lát sau mới nói: "Chắc là không..."

Đoàn Thư Dao đặc biệt buồn ngủ, đến không mở mắt được: “Dù trời có sập xuống thì sáng mai chúng ta hãy nói chuyện tiếp nhé. Bây giờ cậu đi về ngủ tiếp, hoặc là im lặng. Nếu thật sự không ngủ được thì đi tìm chống lưng của cậu đi, hỏi anh ta vì sao không thèm ngó ngàng gì đến cậu, như vậy tốt hơn là cậu ở đây than vãn đó".

Tống Tình Thư trở về phòng với vẻ mặt đờ đẫn, nằm im với vẻ mặt đó nửa tiếng, càng nằm càng tỉnh táo nên lấy điện thoại di động ra như bị ma ám.



Vào lúc hai giờ sáng, khi tất cả các hồn ma đã ngủ say, Chu Kỳ Nghiễn đứng dậy và ngồi trên ban công, nhìn thành phố thu nhỏ bên dưới, ánh đèn neon phía xa giống như những ngôi sao và những mảnh vụn của ánh sáng vỡ treo trong đêm.

Nếu Tống Tình Thư ở đây, cô nhất định sẽ hỏi rất nhiều thứ, cô tò mò mọi thứ về anh.

Chỉ là sự chệch lệch ở Tống Tình Thư của năm 13 tuổi và năm 23 không chỉ là 10 năm thời gian.

Cô đã từ một đứa trẻ trở thành một người trưởng thành hoàn toàn.

Cô không còn là đứa trẻ năm đó nữa.

Nhiều hành vi của anh thực sự đã vượt quá giới hạn.

Khi Chu Kỳ Nghiễn đang quyết tâm giữ khoảng cách thích hợp với cô thì điện thoại di động của anh đột nhiên reo lên.

Chờ cuộc gọi đến của Tống Tình Thư reo năm giây, anh mới nhấc máy.

"Anh?" Rõ ràng là cô gọi điện, nhưng cô có vẻ ngạc nhiên, thận trọng hỏi: "Anh vẫn đang ngủ à, hay là em đã đánh thức anh dậy?"

“Có chuyện gì à?” Anh phải dùng cả đời sức chịu đựng mới có thể đè nén được sự khó chịu và bất an ngày càng tăng trong lòng.

"Không, em chỉ không ngủ được, em luôn cảm thấy hôm nay mình đã làm anh không vui." Cô có thể nghe thấy sự lạnh lùng của anh, ngoài ra còn có chút bực bội. "Em chỉ là muốn nói với anh tiếng xin lỗi, vậy em tắt máy đây, anh nghỉ ngơi sớm đi".

“Thư Thư…” Anh nuốt khan, có lẽ là sợ cô cúp điện thoại sẽ âm thầm buồn bã, anh bất lực nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Anh không tức giận, chỉ là anh có chút áy náy. Nếu trước khi rời đi anh có thể tinh ý hơn một chút, hoặc là có thể phát hiện sớm hơn".

Tống Tình Thư vội vàng phủ nhận: "Không đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi, em tự mình biết mà, không đi khám bác sĩ là vì em sợ thuốc nên giấu bệnh thôi, không có liên quan gì đến anh cả".

Nói cũng thật buồn cười, nguyên nhân cô không thể đi khám bệnh là vì có thể cẩm nhận được mối liên kết với anh như thế này.

Anh không còn ở đây nữa, cô nhớ anh rất nhiều, sợ sẽ quên anh.

Cô không muốn quên anh.

"Anh..." Có lẽ là đêm tối mới khiến người ta bộc lộ tâm sự, Tống Tình Thư vuốt vuốt điện thoại, cảm thấy chỉ nghe được giọng nói của anh thôi cũng không đủ, cô trằn trọc trên giường mấy lần, cuối cùng không nhịn được nói, "Em có thể trò chuyện video với anh không?".

Chu Kỳ Nghiễn nhíu mày, xương ngón tay cầm điện thoại từ từ siết chặt, yết hầu cuộn lên hạ xuống, vài giây sau anh mới rặn ra được mấy chữ: "Muộn lắm rồi, em đi ngủ sớm đi."

“Vậy lần sau có được không?” Cô hiếm khi quấy rầy anh, nhưng dường như mỗi lần đối mặt với anh cô đều vượt quá giới hạn, muốn được tiếp xúc nhiều hơn với anh.

“Anh…” Trong bóng tối, giọng nói của cô càng có vẻ đáng thương hơn.

“Được.” Anh nhận thua, nhắm mắt lại và thì thầm: “Em ngủ đi.”

Vâng.” Cô lập tức vui vẻ, có chút hưng phấn nói chúc ngủ ngon.

Tâm trạng của Chu Kỳ Nghiễn rất phức tạp, nhưng anh không khỏi giật giật khóe môi dưới.