Tạ Lê nói xong, thậm chí không đợi quả bóng rơi vào rổ, đã quay người đi ra khỏi sân bóng.
—— Khi ra tay, hắn cố ý nghiêng cổ tay.
Vì vậy, hắn biết bóng sẽ không vào.
Phía sau truyền đến tiếng bóng rổ đập vào rổ rồi nảy ra, Tạ Lê rũ mắt, lười biếng vuốt mái tóc hơi ướt đẫm mồ hôi.
Đi ra khỏi đám học sinh vây quanh tự động tránh ra, hắn thậm chí còn không thèm ngẩng đầu, chỉ cong môi.
Đưa "thịt" đến tận miệng mà không thể cắn một miếng thật mạnh, thật đáng tiếc...
Nhưng dù sao cũng không chỉ muốn nếm thử một lần.
Còn dài lắm.
Sẽ có một ngày, hắn sẽ bắt Úc Duệ trên giường trả lại từng ham muốn mà hắn đã phải nhịn nhục hôm nay.
Đến lúc đó làm bao lâu mới được…
Một tên biế.n thái nào đó đã trở về chế độ tiết kiệm điện, tỏa ra trường khí u ám của một tên bi.ến thái, và bỏ đi.
Úc Duệ một mình đứng giữa sân bóng, rũ mắt, khuôn mặt thanh tú trắng trẻo không có biểu cảm gì.
Quả bóng rổ bị rổ ném ra lăn qua chân cậu, đám học sinh xung quanh sân mới hoàn hồn, có người thở dài có người reo hò.
Kiều Thịnh Vũ kết thúc nhiệm vụ trọng tài, Tạ Lê vừa đi, cậu ta liền vội vàng đi đến bên cạnh Úc Duệ, "Giỏi quá anh Duệ! Đối đầu với Tạ Lê mà anh cũng ngang sức ngang tài, còn thắng hắn một điểm!"
Kiều Thịnh Vũ vừa nói vừa giơ cánh tay lên, định vỗ một cái vào vai Úc Duệ.
Nhưng thấy sắp chạm vào rồi, còn cách hai ba cm, Kiều Thịnh Vũ lại dừng lại——
Chàng trai cúi đầu không nói một lời, đôi môi mỏng mím thành một đường cong sắc bén, lông mày hơi nhíu lại, cảm xúc trong mắt hơi dao động.
Khác với những cô gái đang reo hò sung sướng bên lề vì cậu, bản thân người chiến thắng bóng lại có vẻ không vui.
Thậm chí có thể nói là có chút tức giận.
Kiều Thịnh Vũ cuối cùng cũng không dám vỗ vào, cậu ta ngượng ngùng rụt tay lại.
"Anh Duệ?"
"...!Về lớp thôi, hôm nay vất vả rồi, cảm ơn." Biểu cảm của Úc Duệ trở lại bình tĩnh, cậu ngẩng đầu cười với Kiều Thịnh Vũ, đến bên cạnh xách cặp rời đi.
"Sao thế này, thắng bóng mà không vui nhỉ?" Kiều Thịnh Vũ nhìn theo bóng lưng đó, hoang mang gãi đầu.
Tiếp theo, không biết ánh mắt của ai thu hút sự chú ý của cậu ta, Kiều Thịnh Vũ lập tức cau mặt, "Nhìn gì mà nhìn, cút hết đê!"
"..."
——
Tiết tự học buổi tối đầu tiên, cả tiết Úc Duệ đều không thể chìm đắm, càng không thể tập trung.
Kể từ đầu năm học, mỗi lần gặp gỡ, mỗi câu nói, mỗi ánh mắt và cử chỉ của Tạ Lê, những cảm xúc sâu sắc mà trước đây cậu không hiểu được và chỉ cảm thấy nguy hiểm và bất an đó...
Sau trận đối đầu và cá cược trên sân bóng tối nay, mọi sự thật như một bức tượng điêu khắc giấu dưới tấm vải che chỉ còn một góc, rõ ràng như ban ngày——
Cậu tưởng Tạ Lê thực sự muốn kết bạn với cậu như những gì đã nói lúc đầu, nhưng điều mà người đó muốn làm nhất lại là kéo "người bạn" này của mình lên giường.
Đến cả bạn bè cũng không làm.
Úc Duệ tức giận nắm chặt cây bút nước trong tay, nét chữ ký hiệu toán học trên bài kiểm tra cũng đậm hơn ba phần.
Tiếng chuông hết tiết tự học đầu tiên vang lên.
Học sinh lần lượt tỉnh giấc khỏi sự yên tĩnh khiến người ta buồn ngủ, các góc lớp bắt đầu nhộn nhịp.
Chỉ có góc của Úc Duệ và Tạ Lê vẫn yên tĩnh.
Các bạn cùng bàn trước và bên cạnh họ thậm chí còn mượn cớ lấy nước, đi vệ sinh hoặc đi dạo để kéo nhau đi ngay khi tiếng chuông báo hết giờ reo lên——
Trận đấu bóng rổ trên sân bóng trước giờ tự học buổi tối giờ đã lan truyền khắp trường, bầu không khí sau một tiết tự học căng thẳng đến cứng ngắc, họ không muốn bị cuốn vào khi hai người này đánh nhau.
Úc Duệ nhận ra, nhưng không ngẩng đầu lên, chỉ hơi cau mày, nhanh chóng làm bài kiểm tra trên tay.
Một phút sau, người đang nằm bò trên bàn sau lưng cậu động đậy, bộ đồng phục giống như dưa muối bị kéo xuống, Tạ Lê ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trước lớp học đang ồn ào với ánh mắt khó chịu.
Sau đó, hắn đứng dậy một cách lười biếng.
Đầu bút của Úc Duệ dừng lại trên bài kiểm tra.
Cậu phải thừa nhận rằng, cảm nhận được Tạ Lê sắp rời khỏi lớp học khiến sợi dây căng thẳng trong lòng cậu được thả lỏng—— nguyên nhân căn bản khiến cậu không thể tập trung trong suốt tiết tự học buổi tối này, chính là thủ phạm đang ngồi sau mình.
Hiệu quả của hai tiết tự học sau hẳn sẽ được cải thiện không ít...
Trong lòng Úc Duệ cuối cùng cũng có chút an ủi.
Nhưng ngay cả khi ý nghĩ này còn chưa hoàn toàn rời khỏi đầu cậu, thì ánh sáng trên bài toán trước mặt cậu đột nhiên bị một bóng đen thay thế.
Sau đó, bóng đen phóng to, cùng với chủ nhân của nó đ.è xuống.
Một hơi thở nhàn nhạt, bên tai Úc Duệ có thêm một giọng khàn khàn như vừa ngủ dậy, "Câu trả lời cho bài tổ hợp sắp xếp này sai rồi, không phải có 175 cách tô màu, mà phải là 181, cậu đã bỏ sót 6 cách."
"——"
Ánh mắt vốn đã tức giận của Úc Duệ lại dừng lại giữa chừng.
Sau một giây do dự, cậu cau mày nhìn lại bài kiểm tra.
"Không nên, tôi đã sử dụng một thuật toán thông thường và một thuật toán đơn giản, câu trả lời đều là 175."
Khóe miệng Tạ Lê cong lên không tiếng động, "Là do cậu tính sai."
"..." Úc Duệ cau mày im lặng.
Tạ Lê lấy bút trong tay cậu, tiện tay xé bài kiểm tra, phác họa mô hình hình học lập thể được mô tả trong đề bài bên cạnh, sau đó nhanh chóng giải thích cho Úc Duệ về ý tưởng giải bài của hắn.
Nếp nhăn giữa lông mày của Úc Duệ dần giãn ra.
"Phương pháp này của cậu, rất kỳ lạ."
"Nhưng đơn giản nhất."
"Chỉ là đơn giản về lượng tính toán, nhưng suy nghĩ lại rất khó."
"Đó là đối với họ, cậu thấy khó không?"
"...”
Úc Duệ im lặng hai giây, nhận lấy bút từ Tạ Lê, suy diễn lại bài toán này theo phương pháp trước đây của mình, tiện thể tìm ra 6 phương pháp bị thiếu trong một ý tưởng của phương pháp đó.
Sau đó cậu đặt bút xuống, "Cậu nói đúng."
"..."
Nửa ngày không nghe thấy động tĩnh, Úc Duệ ngẩng đầu lên, thấy Tạ Lê đang cụp mắt xuống, nhìn cậu với vẻ nửa cười nửa không cười.
Úc Duệ cau mày hỏi: “Cậu nhìn gì vậy?"
"Cậu thực sự không phòng bị gì với tôi, hay là não cậu bị hỏng rồi?"
Úc Duệ: "."
Tạ Lê khẽ nheo mắt lại, "Cậu sẽ không nghĩ rằng tối nay tôi ở trên sân bóng rổ chỉ là đùa với cậu đấy chứ?"
"..."
Ánh mắt Úc Duệ tối sầm lại, nhưng vẫn không nói gì.
Ánh mắt cậu rời khỏi Tạ Lê, lướt qua lớp học, những học sinh tò mò nhìn về phía này đều dời mắt đi.
Úc Duệ lúc này mới thu hồi ánh mắt.
Cậu hạ giọng cảnh cáo: "Tạ Lê, tôi có thể coi như tối nay chưa nghe thấy gì cả, cậu--"
"Tốt nhất là đừng."
Úc Duệ tức giận, đôi mắt trong veo lạnh lùng, "Tạ, Lê.”
"Có lẽ cậu thực sự không biết...!Tôi đã nhịn bao lâu, lại khó kiềm chế đến mức nào." Tạ Lê cúi mắt nhìn cậu, cười nhẹ, "Cậu thực sự nghĩ rằng vừa rồi tôi muốn giảng bài cho cậu sao? Không, cả đầu tôi đều nghĩ đến việc làm thế nào để xé quần áo trên người cậu, làm thế nào để đè cậu xuống chiếc bàn học này để cậu không thể vùng vẫy, và nên dùng tư thế và lực như thế nào..."
Lời còn chưa dứt.
Tạ Lê đối mặt với đôi mắt bùng cháy giận dữ của Úc Duệ, không thể kìm được mà cười lên, trong tiếng cười có đầy đủ sự b.iến thái——
"Tại sao phải kiềm chế chứ, lớp trưởng? Cậu càng nhẫn nhịn, tôi càng muốn xé toạc lớp ngụy trang của cậu, muốn ép cậu dùng biểu cảm và ánh mắt độc nhất vô nhị, hoàn toàn khác với khi nhìn tất cả mọi người khác mà nhìn tôi."
Tạ Lê nói nhỏ.
Khoảng cách giữa hai người được kéo gần nhất, có thể nghe thấy hơi thở.
Tạ Lê từ từ rũ mắt, ánh mắt lướt qua đôi môi mỏng đang mím chặt của Úc Duệ.
Đáy mắt hắn đột nhiên chìm xuống, khóe miệng cong lên.
"...!Tốt nhất là chỉ nhìn mình tôi.”.
—— Khi ra tay, hắn cố ý nghiêng cổ tay.
Vì vậy, hắn biết bóng sẽ không vào.
Phía sau truyền đến tiếng bóng rổ đập vào rổ rồi nảy ra, Tạ Lê rũ mắt, lười biếng vuốt mái tóc hơi ướt đẫm mồ hôi.
Đi ra khỏi đám học sinh vây quanh tự động tránh ra, hắn thậm chí còn không thèm ngẩng đầu, chỉ cong môi.
Đưa "thịt" đến tận miệng mà không thể cắn một miếng thật mạnh, thật đáng tiếc...
Nhưng dù sao cũng không chỉ muốn nếm thử một lần.
Còn dài lắm.
Sẽ có một ngày, hắn sẽ bắt Úc Duệ trên giường trả lại từng ham muốn mà hắn đã phải nhịn nhục hôm nay.
Đến lúc đó làm bao lâu mới được…
Một tên biế.n thái nào đó đã trở về chế độ tiết kiệm điện, tỏa ra trường khí u ám của một tên bi.ến thái, và bỏ đi.
Úc Duệ một mình đứng giữa sân bóng, rũ mắt, khuôn mặt thanh tú trắng trẻo không có biểu cảm gì.
Quả bóng rổ bị rổ ném ra lăn qua chân cậu, đám học sinh xung quanh sân mới hoàn hồn, có người thở dài có người reo hò.
Kiều Thịnh Vũ kết thúc nhiệm vụ trọng tài, Tạ Lê vừa đi, cậu ta liền vội vàng đi đến bên cạnh Úc Duệ, "Giỏi quá anh Duệ! Đối đầu với Tạ Lê mà anh cũng ngang sức ngang tài, còn thắng hắn một điểm!"
Kiều Thịnh Vũ vừa nói vừa giơ cánh tay lên, định vỗ một cái vào vai Úc Duệ.
Nhưng thấy sắp chạm vào rồi, còn cách hai ba cm, Kiều Thịnh Vũ lại dừng lại——
Chàng trai cúi đầu không nói một lời, đôi môi mỏng mím thành một đường cong sắc bén, lông mày hơi nhíu lại, cảm xúc trong mắt hơi dao động.
Khác với những cô gái đang reo hò sung sướng bên lề vì cậu, bản thân người chiến thắng bóng lại có vẻ không vui.
Thậm chí có thể nói là có chút tức giận.
Kiều Thịnh Vũ cuối cùng cũng không dám vỗ vào, cậu ta ngượng ngùng rụt tay lại.
"Anh Duệ?"
"...!Về lớp thôi, hôm nay vất vả rồi, cảm ơn." Biểu cảm của Úc Duệ trở lại bình tĩnh, cậu ngẩng đầu cười với Kiều Thịnh Vũ, đến bên cạnh xách cặp rời đi.
"Sao thế này, thắng bóng mà không vui nhỉ?" Kiều Thịnh Vũ nhìn theo bóng lưng đó, hoang mang gãi đầu.
Tiếp theo, không biết ánh mắt của ai thu hút sự chú ý của cậu ta, Kiều Thịnh Vũ lập tức cau mặt, "Nhìn gì mà nhìn, cút hết đê!"
"..."
——
Tiết tự học buổi tối đầu tiên, cả tiết Úc Duệ đều không thể chìm đắm, càng không thể tập trung.
Kể từ đầu năm học, mỗi lần gặp gỡ, mỗi câu nói, mỗi ánh mắt và cử chỉ của Tạ Lê, những cảm xúc sâu sắc mà trước đây cậu không hiểu được và chỉ cảm thấy nguy hiểm và bất an đó...
Sau trận đối đầu và cá cược trên sân bóng tối nay, mọi sự thật như một bức tượng điêu khắc giấu dưới tấm vải che chỉ còn một góc, rõ ràng như ban ngày——
Cậu tưởng Tạ Lê thực sự muốn kết bạn với cậu như những gì đã nói lúc đầu, nhưng điều mà người đó muốn làm nhất lại là kéo "người bạn" này của mình lên giường.
Đến cả bạn bè cũng không làm.
Úc Duệ tức giận nắm chặt cây bút nước trong tay, nét chữ ký hiệu toán học trên bài kiểm tra cũng đậm hơn ba phần.
Tiếng chuông hết tiết tự học đầu tiên vang lên.
Học sinh lần lượt tỉnh giấc khỏi sự yên tĩnh khiến người ta buồn ngủ, các góc lớp bắt đầu nhộn nhịp.
Chỉ có góc của Úc Duệ và Tạ Lê vẫn yên tĩnh.
Các bạn cùng bàn trước và bên cạnh họ thậm chí còn mượn cớ lấy nước, đi vệ sinh hoặc đi dạo để kéo nhau đi ngay khi tiếng chuông báo hết giờ reo lên——
Trận đấu bóng rổ trên sân bóng trước giờ tự học buổi tối giờ đã lan truyền khắp trường, bầu không khí sau một tiết tự học căng thẳng đến cứng ngắc, họ không muốn bị cuốn vào khi hai người này đánh nhau.
Úc Duệ nhận ra, nhưng không ngẩng đầu lên, chỉ hơi cau mày, nhanh chóng làm bài kiểm tra trên tay.
Một phút sau, người đang nằm bò trên bàn sau lưng cậu động đậy, bộ đồng phục giống như dưa muối bị kéo xuống, Tạ Lê ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trước lớp học đang ồn ào với ánh mắt khó chịu.
Sau đó, hắn đứng dậy một cách lười biếng.
Đầu bút của Úc Duệ dừng lại trên bài kiểm tra.
Cậu phải thừa nhận rằng, cảm nhận được Tạ Lê sắp rời khỏi lớp học khiến sợi dây căng thẳng trong lòng cậu được thả lỏng—— nguyên nhân căn bản khiến cậu không thể tập trung trong suốt tiết tự học buổi tối này, chính là thủ phạm đang ngồi sau mình.
Hiệu quả của hai tiết tự học sau hẳn sẽ được cải thiện không ít...
Trong lòng Úc Duệ cuối cùng cũng có chút an ủi.
Nhưng ngay cả khi ý nghĩ này còn chưa hoàn toàn rời khỏi đầu cậu, thì ánh sáng trên bài toán trước mặt cậu đột nhiên bị một bóng đen thay thế.
Sau đó, bóng đen phóng to, cùng với chủ nhân của nó đ.è xuống.
Một hơi thở nhàn nhạt, bên tai Úc Duệ có thêm một giọng khàn khàn như vừa ngủ dậy, "Câu trả lời cho bài tổ hợp sắp xếp này sai rồi, không phải có 175 cách tô màu, mà phải là 181, cậu đã bỏ sót 6 cách."
"——"
Ánh mắt vốn đã tức giận của Úc Duệ lại dừng lại giữa chừng.
Sau một giây do dự, cậu cau mày nhìn lại bài kiểm tra.
"Không nên, tôi đã sử dụng một thuật toán thông thường và một thuật toán đơn giản, câu trả lời đều là 175."
Khóe miệng Tạ Lê cong lên không tiếng động, "Là do cậu tính sai."
"..." Úc Duệ cau mày im lặng.
Tạ Lê lấy bút trong tay cậu, tiện tay xé bài kiểm tra, phác họa mô hình hình học lập thể được mô tả trong đề bài bên cạnh, sau đó nhanh chóng giải thích cho Úc Duệ về ý tưởng giải bài của hắn.
Nếp nhăn giữa lông mày của Úc Duệ dần giãn ra.
"Phương pháp này của cậu, rất kỳ lạ."
"Nhưng đơn giản nhất."
"Chỉ là đơn giản về lượng tính toán, nhưng suy nghĩ lại rất khó."
"Đó là đối với họ, cậu thấy khó không?"
"...”
Úc Duệ im lặng hai giây, nhận lấy bút từ Tạ Lê, suy diễn lại bài toán này theo phương pháp trước đây của mình, tiện thể tìm ra 6 phương pháp bị thiếu trong một ý tưởng của phương pháp đó.
Sau đó cậu đặt bút xuống, "Cậu nói đúng."
"..."
Nửa ngày không nghe thấy động tĩnh, Úc Duệ ngẩng đầu lên, thấy Tạ Lê đang cụp mắt xuống, nhìn cậu với vẻ nửa cười nửa không cười.
Úc Duệ cau mày hỏi: “Cậu nhìn gì vậy?"
"Cậu thực sự không phòng bị gì với tôi, hay là não cậu bị hỏng rồi?"
Úc Duệ: "."
Tạ Lê khẽ nheo mắt lại, "Cậu sẽ không nghĩ rằng tối nay tôi ở trên sân bóng rổ chỉ là đùa với cậu đấy chứ?"
"..."
Ánh mắt Úc Duệ tối sầm lại, nhưng vẫn không nói gì.
Ánh mắt cậu rời khỏi Tạ Lê, lướt qua lớp học, những học sinh tò mò nhìn về phía này đều dời mắt đi.
Úc Duệ lúc này mới thu hồi ánh mắt.
Cậu hạ giọng cảnh cáo: "Tạ Lê, tôi có thể coi như tối nay chưa nghe thấy gì cả, cậu--"
"Tốt nhất là đừng."
Úc Duệ tức giận, đôi mắt trong veo lạnh lùng, "Tạ, Lê.”
"Có lẽ cậu thực sự không biết...!Tôi đã nhịn bao lâu, lại khó kiềm chế đến mức nào." Tạ Lê cúi mắt nhìn cậu, cười nhẹ, "Cậu thực sự nghĩ rằng vừa rồi tôi muốn giảng bài cho cậu sao? Không, cả đầu tôi đều nghĩ đến việc làm thế nào để xé quần áo trên người cậu, làm thế nào để đè cậu xuống chiếc bàn học này để cậu không thể vùng vẫy, và nên dùng tư thế và lực như thế nào..."
Lời còn chưa dứt.
Tạ Lê đối mặt với đôi mắt bùng cháy giận dữ của Úc Duệ, không thể kìm được mà cười lên, trong tiếng cười có đầy đủ sự b.iến thái——
"Tại sao phải kiềm chế chứ, lớp trưởng? Cậu càng nhẫn nhịn, tôi càng muốn xé toạc lớp ngụy trang của cậu, muốn ép cậu dùng biểu cảm và ánh mắt độc nhất vô nhị, hoàn toàn khác với khi nhìn tất cả mọi người khác mà nhìn tôi."
Tạ Lê nói nhỏ.
Khoảng cách giữa hai người được kéo gần nhất, có thể nghe thấy hơi thở.
Tạ Lê từ từ rũ mắt, ánh mắt lướt qua đôi môi mỏng đang mím chặt của Úc Duệ.
Đáy mắt hắn đột nhiên chìm xuống, khóe miệng cong lên.
"...!Tốt nhất là chỉ nhìn mình tôi.”.