Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?

Chương 7: C7: Huấn Luyện Bé Con



Edit: Phộn


Beta: JJiang

*****

Phòng huấn luyện-

Lâm Hân đứng trước mặt Lý Diệu, chăm chú nghe hắn giảng giải.

"...Alpha ngoại trừ có ưu thế là tin tức tố, còn có tinh thần lực mạnh mẽ, cho nên, trước tiên chúng ta sẽ học cách điều khiển tinh thần lực sao cho linh hoạt." Lý Diệu động tay, vài sợi tinh thần lực màu vàng xông ra, từ từ quấn quanh, ngưng tụ, hình thành một đoạn, tự như minh châu lộng lẫy, yên tĩnh lơ lửng trên ngón tay màu đồng cổ.

Lâm Hân nghi hoặc: "Đây là... cái gì?"

Lý Diệu chuyển động, quả cầu màu vàng như có sức hút dẫn dắt, chuyển động theo quỹ đạo hắn vẽ ra trên không.

"Đây là thực thể hóa tinh thần lực. Với tuổi của em bây giờ, vẫn chưa học được, đây là bài học đầu tiên ở đại học."

Bé con Alpha này chắc vẫn đang học cấp hai đi?

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Lý Diệu đem quả cầu màu vàng cho Lâm Hân quan sát.

Lâm Hân kinh ngạc nhìn quả cầu hào quang rạng rỡ, lẩm bẩm: "Tinh thần lực... thực thể hóa..."

Cậu bị ép thôi học, đã không còn có duyên với đại học, nếu như không gặp đại thần, cả đời này có lẽ không học được những kiến thức thâm sâu này.

Thiếu niên ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú nam nhân.

"Tôi muốn học!"

Âm thanh lanh lảnh mạnh mẽ.

Lý Diệu nắm chặt năm ngón tay, quả cầu biết thành hư không, nhìn cọng tóc dựng thẳng ngốc ngốc trên đầu bé con, tâm tình vui sướng: "Được, ta dạy cho em. Nhưng mà, trước lúc đó, em phải xem căn nguyên tinh thần lực của mình đã."

"Căn nguyên tinh thần lực?" Nghe được một danh từ xa lạ, Lâm Hân sốt ruột quên mất thực tế vấn đề, chỉ muốn nhanh chóng tăng sức mạnh, "Căn nguyên ở nơi nào?"

Lý Diệu cười sung sướng, ngón tay trỏ một cái, cách mặt nạ thiếu niên, chuẩn không cần chỉnh chọt trúng mi tâm của cậu.

"Nơi này."

Lâm Hân thân thể cứng đờ, giống như bị nam nhân điểm huyệt, không dám nhúc nhích.

"Đừng lo lắng, thả lỏng, dụng tâm cảm thụ." Lý Diệu ôn nhu động viên, từ từ dẫn dắt, "Căn nguyên tinh thần lực chính là linh hồn của em, nghe theo bản năng đi tìm căn nguyên"

Lâm Hân không tự chủ nhắm mắt lại, bên tai quanh quẩn tiếng nam nhân trầm thấp từ tính, dần dần tìm thấy cảm giác.

Nếu như thân thể là dải ngân hà, như vậy tinh thần lực chính là những ngôi sao lấp lánh, chúng nó hội tụ, xoay tròn, tụ lại thành hình bầu dục, nắm giữ hoàn chỉnh ngân tâm, ngân hạt, khay bạc, ngân vựng cùng ngân miện.


*Khúc này mình cũng không hiểu nghĩa cho lắm.

Căn nguyên chính là hạt nhân tinh hệ.

Lâm Hân cảm nhận được hạt nhân, ý thức chìm vào, đột nhiên, căn nguyên tinh thần tối sầm lại, các ánh sao như con đom đóm bay ra, một lục mang tinh trận từ lòng bàn chân bốc lên,lúc ẩn lúc hiện.

Linh hồn Lâm Hân lơ lửng trong tinh trận trung gian, phảng phất nắm được quy tắc vũ trụ, tùy tâm sử dụng thao túng tinh thần lực.

Cậu chậm rãi mở mắt ra, linh hồn giống như vừa gột rửa, tinh thần một mảnh rực rỡ.

"Thấy rồi!" Thiếu niên thần thái sáng láng.

Trong mắt vàng của Lý Diệu lóe lên một tia kinh ngạc.

Rất ít người trong lần đầu tiên liền tìm được căn nguyên tinh thần của chính mình, đứa nhỏ trước mặt lại dễ như ăn cháo mà thành công, quả nhiên là thiên phú dị bẩm sao?

"Rất giỏi." Lý Diệu vui mừng tán thưởng.

Được khen, đôi mắt Lâm Hân như ngôi sao sáng ngời. "Tiếp theo như thế nào?"

Cậu không thể chờ đợi mà muốn học tiếp.

"Không vội." Lý Diệu lùi về sau một bước, ý nghĩ chuyển động, căn nguyên tinh thần bỗng nhiên thả ra một lượng lớn tinh thần lực, trong phút chốc, hắn trông như là Son Goku Super Saiyan vậy, cả người phát ra ánh sáng vàng chói lóe, uy áp tinh thần khủng bố trải ra toàn bộ phòng huấn luyện.
1

Đồng tử Lâm Hân co rụt lại, ngơ ngác đến run lẩy bẩy.

Wow... thật là đáng sợ !

Lý Diệu thấy thân thể bé con run rẩy, đúng lúc thu lại tinh thần lực, vận dụng tựa như khống chế tại bên ngoài thân.

Áp lực đột nhiên biến mất, Lâm Hân thở phào một hơi, lưng thẳng trở lại, ngước mắt nhìn nam nhân mạnh mẽ.

"Cái này gọi là tinh thần lực bên ngoài, vừa là tấm khiên của cơ thể, vừa là vũ khí để tấn công đối thủ." Chân phải Lý Diệu lùi về một bước, bày ra tư thế chiến đấu. "Thử tấn công ta nào."

Lâm Hân gật gật đầu, nhấc lên nắm đấm, tấn công.

"Ầm!"

Lý Diệu động cũng không động, ngược lại Lâm Hân cả người bị đánh bay, nặng nề văng xuống đất.

"Hử?" Lý Diệu thấy đứa nhỏ bị quăng ngã, vội vàng tiêu tan tinh thần lực. Đây là thói quen huấn luyện thuộc hạ, nhất thời không khống chế sức mạnh.

"Rất đau sao?" Hắn nâng đứa nhỏ dậy, lo lắng hỏi.

Lâm Hân lắc đầu, sau lưng che đậy nỗi đau, nắm lấy cánh tay nam nhân, kiên định nói: "Dạy tôi!"

Cậu không biết sau này còn có thể tiếp tục học với nam nhân hay không, ít nhất cậu sẽ không bỏ qua lần này.

"Được." Lý Diệu luôn có hảo cảm với những đứa nhỏ thiên phú dị bẩm mà ham học, đã có duyên gặp được, nhân lúc rảnh thì liền dạy.


Hai giờ huấn luyện trôi qua thật nhanh, ước chừng ngày mai sẽ tiếp tục, Lý Diệu logout, Lâm Hân đi đánh lôi đài kiếm tiền.

Hôm nay nhất định phải thắng được mười trận.

Tại khu vực chờ, Lâm Hân chân không ngừng đi tới khu A5, tìm tới võ đài, chờ người khiêu chiến.

Rất nhanh, người thứ nhất khiêu chiến liền xuất hiện.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Đó là một Alpha cao gầy, đầu cột đuôi ngựa, người mặc đồng phục quân trang học sinh của học viện Hoa Đông, gương mặt tuấn dật lạnh nhạt, ung dung thong thả nhảy lên võ đài, ưu nhã đứng thẳng, ngón tay thon dài kẹp một tấm thẻ cơ giáp cao cấp.

"...Lâm Hân?" Khi hắn mở ra [nhìn lén], nhìn thấy ID đài chủ, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

"Ừ." Gặp phải bạn học cũ, Lâm Hân thờ ơ lòng không động, lấy ra thẻ cơ giáp của mình, truyền vào tinh thần lực, phía sau lập tức xuất hiện một chiếc cơ giáp màu xanh lam Grimm.

Bạch Trì tâm tình phức tạp.

Mấy ngày trước biết được Lâm Hân phân hóa thành Omega, rất nhiều người không thể tin, cậu ta cũng không ngoại lệ.

Bởi vì cậu ta luôn coi Lâm Hân thành đối thủ của mình, từ tiểu học đến đại học, âm thầm mà tỉ thí, thua nhiều thắng ít, từng một lần nản lòng.

Tuy phần thắng của cậu ta đã tăng lên, nhưng vẫn mong mỏi đối thủ phân hóa thành Alpha, công bằng cạnh tranh.

Đáng tiếc, trời không chiều lòng người.

Lâm Hân thành Omega, nghỉ học.

Bạch Trì vô cùng tiếc nuối.

Cậu ta mất đi một đối thủ mạnh mẽ.

Nhưng mà, vào giờ phút này, cậu ta đứng tại võ đài khu A5 của thế giới cơ giáp, gặp lại đối thủ khi xưa, kinh ngạc đến tột đỉnh.

Một Omega nhu nhược, lại muốn điều khiển cơ giáp thi đấu võ đài.

Bạch Trì nhìn mặt nạ Lâm Hân, lại nhìn về cơ giáp phổ thông đằng sau cậu, do dự hỏi: "Cậu... nhất định muốn cùng tôi đánh?"

Cơ giáp của cậu ta là cơ giáp cao cấp, Lâm Hân thành Omega, e rằng không phải là đối thủ của cậu ta.

Đáp lại cậu ta là Lâm Hân tung người nhảy vào buồng lái cơ giáp.

Bạch Trì than nhẹ, không thể làm gì hơn triệu hồi cơ giáp.

Dù sao cũng từng là bạn học, cùng cậu ta chơi đùa một lúc vậy!


Sau một mười lăm phút, Bạch Trì bị đánh mông.
1

*Cừi ẻ bạn Trì :"))))

Sau khi ý thức Lâm Hân cùng cơ giáp dung hợp, tinh thần lực từ căn nguyên tuôn trào ra, tràn ngập từng món linh kiện, vẻ mặt nghiêm túc, xuất kiếm ra chiêu.

Bạch Trì đầy mặt kinh ngạc, cột sáng bên trong buồng lái biến mất, cơ giáp mất đi năng lực hành động.

Đây là kết quả sau khi bị cắt đứt năng lượng căn nguyên.

Cậu ta... lại bị Lâm Hân một chiêu nốc ao trong nháy mắt?

Cơ giáp xanh lam gọn gàng thu kiếm, xuất khí cắm vào hông, tinh thần lực bám vào bên ngoài cơ giáp vô thanh vô thức tiêu tán.

Trong cột sáng, Lâm Hân đồng dạng tư thế thu kiếm, cậu ngẩng đầu lên, mắt nhìn phía trước, đôi mắt đen như mực tỏa ra ánh sáng hy vọng.

Quyết định năng lực mạnh yếu, chưa bao giờ là giới tính!

Chỉ cần không ngừng mạnh lên, Omega cũng sẽ có thể đánh bại được Alpha!

Từ trong cơ giáp đi ra, Bạch Trì nhìn Lâm Hân mang mặt nạ, muốn nói lại thôi, bại dưới tay Omega làm cậu ra mất mặt, xấu hổ rời võ đài.

Lâm Hân đối với việc hắn rời đi không chút phản ứng, ý chí chiến đấu sôi sục, nghênh đón người thứ hai khiêu chiến.

Hôm đó, cậu thắng mười trận.

Hai mươi vạn tinh tệ vào túi, như trút được gánh nặng.

****

Cơm tối, trên bàn rốt cuộc xuất hiện thịt dị thú, người một nhà bề ngoài có vẻ ấm áp.

Lâm mẫu gắp miếng thịt kho tàu cho con trai, ôn nhu hỏi: "Cả ngày ở trong phòng làm cái gì vậy? Bữa trưa cũng không ăn, đau dạ dày thì làm sao?"

Lâm Hân gắp thịt kho tàu bỏ vào miệng, cẩn thận nghiền ngẫm.

Lâm phụ lạnh nhạt nói: "Nó ngoại trừ chơi game còn có thể bận cái gì?"

Lâm mẫu nói: "Dù sao vẫn là đứa nhỏ, ham chơi, cứ từ từ. Nhưng mà... ngày hôm nay có tiền không?"

Động tác ăn cơm của Lâm Hân hơi khựng lại, thẫn thờ nói: "Thua, không có tiền."

Lâm phụ lấy khăn giấy, lau chùi khóe miệng, lộ ra vẻ mặt ta đây sớm biết: "Thua là đúng! Thế giới cơ giáp nơi nơi là Alpha cường đại, mày một cái Omega thắng một hai trận cũng là dựa vào vận may."

Ông ta tuổi trẻ cũng thích đánh lôi đài, đừng nói đến thắng, không thua tiền là tốt lắm rồi.

Nhi tử có bao nhiêu phân lượng, hắn còn không biết rõ sao?

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Chờ nó kiếm tiền, đến năm nào mới đủ hai triệu?

May mà ông ta có dự kiến trước, tìm bạn cũ hỗ trợ, bạn cũ giới thiệu với ông ta Hoàng tiên sinh, không những nợ được trả,mà còn lời thêm một chàng rể.

Lâm phụ tâm lý tính toán mưu đồ, đắc ý.


Lâm Hân không nói gì, cơm nước xong giúp Lâm mẫu thu thập bàn ăn, đem bát đũa bỏ vào máy rửa chén.

Thấy con trai khôi phục lại dáng vẻ hiếu thuận ngoan ngoãn trước đây, Lâm mẫu vui vẻ cười đến không ngậm mồm vào được.

Giúp mẹ làm việc xong, Lâm Hân trở về phòng, đóng cửa khóa lại, ngồi vào trước quang não, lần thứ hai tiến vào thế giới cơ giáp.

Ban ngày tiêu hao tinh thần lực quá độ, sau khi ăn thịt dị thú, thân thể được bồi bổ lại rất tốt.

Thắng năm trận lôi đài, cậu mệt bở hơi tai offline, loạng chà loạng choạng mà đứng dậy, đi vào phòng tắm tắm rửa.

Mở vòi hoa sen, nước ấm rì rào rơi trên sàn gạch men, thiếu niên cởi quầ.n áo, da thịt trắng như tuyết, dáng người cân xứng, xương chậu tinh tế, đường cong mượt mà, sợi tóc ướt nhẹp dán vào gân cổ trắng nõn, nơi mà tuyến thể Omega ẩn nấp sau gáy.

Trong phòng tắm mờ mịt hơi nước, thân hình đẹp đẽ của thiếu niên như ẩn như hiện.

Tắm xong, Lâm Hân đóng lại vòi nước, dùng khăn khô lau nước trên người, trên gương toàn là hơi nước, cậu tiện tay lau một cái, liền soi ra một thiếu niên xinh đẹp.

Đây có coi là đẹp không ta?

Lâm Hân hơi nhíu mày.

Không biết.

Được một lúc, gương liền mờ trở lại, cậu không tiếp tục lau, dùng máy sấy đem tóc thổi khô, mặc áo ngủ đi ra phòng tắm.

Đêm đã khuya, bên ngoài ánh trăng sáng ngời.

Cậu đứng phía trước cửa sổ, yên lặng ngắm nhìn buổi đêm.

Xa xa, đèn đuốc sáng trưng, tình cờ còn có xe huyền phù chạy trên không trung.

Ở một nơi trong vũ trụ xa xôi, một chiếc phi thuyền pháo đài dùng tốc độ ánh sáng bay trong bóng đêm, bên trong phi thuyền những quân nhân ai nấy đều bận rộn, thời khắc theo dõi hướng đi, chỉ có nam nhân tóc bạc ngồi trên ghế chỉ huy cầm trong tay một quyển sách, nhàn nhã lật xem.

"Dao Quang Hào đã nhảy đến tinh hệ DDP53, cách Ám Tinh còn một năm ánh sáng."

Một tiểu chính thái tướng mạo đáng yêu đi tới trước mặt nam nhân tóc bạc, có quy củ mà báo cáo. Hắn là trí tuệ nhân tạo của phi thuyền vũ trụ, dùng hình thức toàn tức hình chiếu cùng những quân nhân đồng thời sinh hoạt, chiến đấu.

*Tiểu chính thái: ý chỉ những bé trai, thiếu niên còn ngây ngô, tương tự như mấy bé shota của Nhật á.

"Một năm ánh sáng?" Lấy tốc độ của Dao Quang, không tới 360 giờ Trái Đất liền có thể đến." Tầm mắt nam tử tóc bạc còn đang trong sách vở, cũng không thèm ngẩng đầu ngó ngàng.

Nhân loại có nguồn gốc từ Trái Đất, sau khi tiến vào thời đại tinh tế, cách tính giờ vẫn giống như lúc trước, 24 giờ tức là một ngày. 360 giờ Trái Đất tức là mười lăm ngày.

Tiểu chính thái thấy nam tử tóc bạc chăm chú nhìn sách, tò mò đến gần.

"Nguyên soái, ngài đang đọc gì vậy?"

Sách gì mà hấp dẫn vậy, người luôn nghiêm túc kiềm chế bản thân như nguyên soái mà cũng gợi hứng thú được?

"Hả? Cái này sao?" Nam tử khép sách lại, quơ quơ bìa sách.

[Hướng dẫn huấn luyện tiểu Alpha tể tể]

Tiểu chính thái: ???

***********

Chán cha mẹ bé Hân dễ sợ :))))) 
1