Bất Chấp Yêu Anh: Ta Đây Trở Thành Nam Phản Diện

Chương 3: Sự Nạn Nứt Trong Tình Bạn



Ánh mắt của Long Long nhìn chăm chăm Luân Thanh mà cảm thấy vô cùng tức giận, cậu lên tiếng quát lớn: “Sao cậu lại làm như vậy với mình chứ Luân Thanh?”

Luân Thanh nghe câu nói này, nhưng khuôn mặt vẫn tỏ ra sự lạnh lùng, nụ cười trên môi mang vẻ khinh bỉ không nói gì thêm cả, nó khiến cho Long Long cảm thấy buồn vô cùng...

Cậu không ngờ rằng người bạn, mà mình tin tưởng nhất, luôn ở bên cạnh tâm sự mỗi ngày, lại là một kẻ đâm lén bản thân sau lưng, nhẫn tâm dứt bỏ tình bạn của cậu, chỉ vì một lỗi lầm nho nhỏ thôi sao...

Nghĩ đến đây Long Long đã ngã gục xuống dưới mặt đất, trong sự đau buồn đến tột cùng, trong khi bọn chúng vẫn không ngừng trêu đùa cậu, mà quăng chiếc mũ của cậu qua lại, với những lời nói phỉ báng: “Nào hãy mau bắt lấy chiếc mũ của mày nè, thứ mặt sẹo bú l** heo...”

Bọn chúng cứ tiếp tục trêu đùa cậu như vậy, trong khi cậu thì không có phản ứng gì hết, bọn nó bật cười ha hả trong sự đắc thắng, rồi quăng chiếc mũ của cậu xuống dưới mặt đất, mà phun nước bọt vào, sau đó dùng chân dẫm lên: “Thật không vui gì hết, còn giờ bọn tao trả mũ cho mày đó, cái thứ chó chết tiệt...”

Bọn chúng bấy giờ cũng đã rời đi, trong khi Luân Thanh đi được một đoạn thì, cậu bỗng nhiên cảm thấy lòng mình thật nặng trĩu, những hoài niệm khi còn nhỏ cậu và Long Long đã ở bên cạnh nhau, cho tới bây giờ, đã khiến cho cậu cảm thấy có lỗi vô cùng, mà chìm trong suy nghĩ rằng: “Những gì cậu ấy đã làm? Chỉ là vô tình hôn mình thôi mà, nhưng mình làm như vậy, liệu có quá đáng với cậu ấy hay không? Bởi vì mình đã sỉ nhục cậu ấy, trong khi không phải cậu ấy sỉ nhục mình mà đó chỉ là vô tình...”

Thoát khỏi những suy nghĩ của bản thân, cậu cảm thấy có lỗi vô cùng về những điều đã gây ra, bởi do cơn giận của bản thân, đã khiến cho cậu mất đi lý trí của mình, mà lại nhẫn tâm ra tay với người từng là bạn rất thân của mình...

Cậu đã chạy vào bên trong lớp ánh mắt nhìn chăm chăm Long Long. Trong khi Long Long cũng nhìn chăm chăm cậu, mà quát lớn trong sự tức giận: “Sao mày cảm thấy vui lắm à? Với những gì tao đã trải qua, và bây giờ mày vô đây làm gì? Có phải là muốn cười vào mặt, và phỉ bám tao đúng không? Vậy thì mày hãy làm đi, hãy làm những gì mà mày muốn...”

Luân Thanh nghe những câu nói này, mà đột nhiên trong lòng cảm thấy đau nhói, giống như là cậu vừa đánh mất đi một thứ gì đó rất quan trọng. Luân Thanh cố gắng lên tiếng giải thích: “Thật ra tao vì quá tức giận, bởi những gì đã xảy ra trước kia, nên tao mới làm như vậy thôi!”

Long Long trả lời trong sự khinh bỉ, mà chẳng tin vào câu nói, của Luân Thanh cho dù nó có là sự thật hay không: “Mày hãy im miệng của mình lại đi, tao sẽ không bao giờ tin, về những gì mày nói đâu nghe rõ chưa? Bởi vì tao nghĩ tất cả cũng chỉ là dối trá, vì mày đâu có xem tao là bạn đâu, nhìn đi mày đã làm gì kìa, mày đã khiến tao bị tổn thương, mày đã cùng bọn nó hùa nhau bắt nạt tao, phải người ta nói đúng, tình bạn thì cũng đến lúc sẽ phải tàn, Và thậm chí là, giữa tao với mày không là gì cả, mà chỉ là bạn thân ai nấy lo mà thôi...”

Nói rồi Long Long đã đứng dậy, cậu lấy chiếc mũ dơ bẩn kia đội vào đầu của mình, sau đó lấy chiếc cặp sách của mình, mà ra xe đạp trở về nhà, trong khi ánh mắt của Luân Thanh thì nhìn chăm chăm cậu, nhưng rồi cũng nhếch môi cười trong sự khinh bỉ: “Hưa mày nghĩ mày là ai chứ, tao đã làm bạn với một thứ nghèo hèn như mày, và xin lỗi mày là điều may mắn nhất của mày rồi, vậy mà mày còn dám lên mặt dạy đời tao à? Hưa...Nói thật thì tao cũng không cần thứ tình bạn này làm gì, bởi vì nếu như không có mày, thì tao vẫn có những người bạn khác mà, mắc gì tao phải đi năn nỉ, và cầu xin mày làm bạn của tao...”

Dứt lời Luân Thanh đã quay trở lại bàn của mình, rồi lấy sách vở ra để học, thậm chí Cậu đã bị cơn giận dữ của mình, cùng lòng kiêu hãnh ngạo mạn của bản thân chiếm giữ, mà nhẫn tâm vứt đi tình bạn kia, một tình bạn đã tồn tại rất nhiều năm, để rồi chỉ vì một sự hiểu lầm và cơn nóng giận của bản thân, đã khiến nó tan thành tro bụi...

Thời gian cứ như vậy đã dành trôi qua, mối quan hệ giữa Luân Thanh và Long Long đã bị rạn nứt đến nỗi không thể hàn gắn nữa rồi, họ không cần nói chuyện với nhau, và Luân Thanh đã có những người bạn mới...

Trong khi Long Long thì vô cùng ghen tị về điều này, cậu chỉ muốn mình là Luân Thanh và có những gì mà cậu ta có, chứ không phải là một kẻ chẳng học hành giỏi, thậm chí nhà lại nghèo như thế này. Điều đó khiến cho cậu càng ngày càng ghét Luân Thanh hơn...