Bất Chấp Yêu Anh: Ta Đây Trở Thành Nam Phản Diện

Chương 11: Bất Lực



Nhìn bọn họ rời đi Long Long nở nụ cười đắc thắng trong khi ánh mắt thì nhìn chăm chăm, sau đó nói với mẹ Luân Thanh rằng: “Bác à bác đừng quá đa nghi như vậy. Bởi vì nó không tốt cho bác đâu thậm chí là nếu bác phát hiện ra chuyện gì đó thì chắc chắn bác sẽ gặp nguy hiểm. Thậm chí là gia đình của bác liệu họ có tin những gì bác nói hay là không?”

Bà ta nghe đến đây mà tức giận đến tột cùng, môi cắn chặt lại ánh mắt căm phẫn nhìn cậu đáp: “Hưa...Mày nghĩ mày có thể thực hiện thành công với âm mưu của mình sao? Nhưng tao nghĩ là mày quá mơ mộng rồi, bởi vì cho dù mày làm gì, thì tao cũng sẽ đứng ra để ngăn cản, những âm mưu đê hèn khi nghe rõ chưa, bởi tao không muốn mày phá hại gia đình của tao...”

Cậu đáp: “Được rồi bác cứ chờ xem đi mẹ chồng, rồi con sẽ làm được gì, khi bác đã biết được tất cả những âm mưu của con...”

Bà nghe những từ kia, mà trở nên vô cùng lo lắng, bà đưa tay tát thẳng vào mặt của cậu quát: “Câm mồm thứ bêđê bệnh hoạn kia...

Mày đừng hồng quyến rũ được con trai của tao, để có thể bước vào căn nhà này, tao tuyệt đối ngăn cấm, và sau khi có đầy đủ bằng chứng, tao nhất định sẽ tống thứ bệnh hoạn dơ bẩn như mày ra khỏi căn nhà này ngay...Mày cứ chờ đó mà xem...”

Long Long bậc cười trước những lời mà bà ta nói: “Được rồi vậy để xem bác làm được gì nào?”

Cứ như vậy sau một lúc, thì bọn họ cũng đã rửa xong chén, lúc này mẹ của Luân Thanh cũng đã đi ra ngoài trước cậu. Trong khi cậu nhìn bà ta từ phía sau lưng: “Bà tốt nhất đừng nên, làm gì để phá kế hoạch của tôi, khi biến con trai của bà thành của tôi, mà hãy chấp nhận tôi là con dâu tương lai của bà đi, bằng không thì thứ bà nhận lại, sẽ là một kết cục bi thương, mà bà không thể nào ngờ tới được...”

Sau đó cậu cũng đi ra ngoài, bước vào nhà trên cậu đưa mắt nhìn chăm chăm mẹ của Luân Thanh mà lên tiếng nói với bà ta rằng: “Bác à lâu lắm rồi chúng con mới gặp lại, Vậy thì chúng con có thể đi chơi cùng với nhau được không?”

Bà ta nghe câu nói này của cậu, mà sắc mặt đã trở nên lo lắng, thầm nghĩ trong lòng: “Rốt cuộc là nó đang muốn làm gì chứ? Và mình nhất định, sẽ không để con trai mình gặp nguy hiểm, vậy nên cho dù bằng mọi giá như thế nào, có lẽ mình phải ngăn cản, không cho bọn nó ở riêng với nhau một mình, bởi một người nham hiểm như cậu ta, liệu cậu ta có thể làm được những gì cơ chứ?”

Thoát khỏi những suy nghĩ của bản thân mình, bà liền lên tiếng nói rằng: “Không con trai của bác không được đi đâu hết, bởi vì Nó chỉ mới về nhà này có vài tiếng mà thôi, vậy nên nó cần phải ở bên gia đình của mình, và quan tâm gia đình mình nhiều hơn, chứ không phải là quan tâm bạn bè, còn bây giờ ta nghĩ cháu nên đi về được rồi đó, bởi vì chắc nhà cháu cũng có rất nhiều công việc nhỉ, tại sao không làm nó mà lại đến đây?”

Nghe những gì mà mẹ Luân Thanh đã nói. Long Long biết rằng bà ta đang muốn đuổi khéo mình, nhưng cậu lại đâu dễ dàng chịu thua bà ta như vậy, bởi vì hôm nay cậu cần phải thực hiện một kế hoạch lớn, thế nên cậu liền trả lời rằng: “Bác à cho dù bác không cho bọn con ra ngoài chơi cũng được, nhưng bọn con là bạn bè mà, và lâu lắm rồi mới gặp lại nhau, vậy nên hãy để bọn con ở bên cạnh nhau, nói chuyện tâm sự với nhau lâu hơn một chút được không ạ, chứ không lẽ mới gặp lại bạn của mình không lâu, mà con lại rời xa cậu ấy nữa à...

Trước những lời mà cậu nói bà ta bất lực không biết phải làm gì, mà chìm trong sự im lặng, trong khi Luân Thanh lại lên tiếng binh dựt Long Long: “Phải rồi đó mẹ, chúng con mới vừa gặp lại nhau thôi mà, vậy nên cần thời gian ở bên nhau, để hàng gắn lại tình bạn, vậy nên chuyện gia đình chúng ta có thể để sau, bởi vì lúc nào con cũng ở bên cạnh mẹ và cha mà, còn bây giờ có lẽ con nên đi chơi với cậu ấy nhiều hơn, để hàn gắn lại mối quan hệ tình bạn này, trong nhiều năm xa cách...”

Bà ta nghe đến đây mà tỏ vẻ vô cùng tức giận, nhưng lại bất lực không thể làm được gì. Thế là đã chấp nhận yêu cầu của bọn họ, mà cho họ đi chơi cùng với nhau: “Được rồi hai đứa muốn làm gì thì làm đi, mẹ sẽ không xen vào chuyện của hai đứa nữa!”

Bọn họ nghe tin mẹ của cậu đã cho bọn họ sẽ đi chơi cùng nhau, mà đã bật cười trong sự vui vẻ, sau đó lên tiếng cảm ơn bà ta: “Con cảm ơn bác rất nhiều, bởi vì đã cho con thời gian để ở bên cạnh anh ấy, và con hứa rằng con sẽ giữ mãi tình bạn này, thậm chí hơn thế nữa, để chúng con mãi mãi không bao giờ xa rời nhau...”