Bất Chấp Yêu Anh: Ta Đây Trở Thành Nam Phản Diện

Chương 1: Hồi Tưởng



Người đàn ông tỉnh dậy trên chiếc giường, khuôn mặt vui tươi khi nhìn vào một góc tường, ở đó có treo một tấm ảnh của hai đứa bé, với nụ cười xinh xắn đáng yêu trên môi, hai đôi mắt tròn xoe như những viên ngọc...

Cậu mỉm cười lên tiếng nói: “Luân Thanh hôm nay là ngày mà cậu sẽ về nước. Cậu biết không? Tớ chờ ngày này rất lâu rồi đấy!”

Bước xuống chiếc giường cậu đã đưa ánh mắt nhìn chăm chăm về phía tấm ảnh đó một lát lâu, với những hồi tưởng trong đầu, về kỷ niệm lúc nhỏ...

Bầu trời trong xanh, mang theo những cơn nắng, chói chang trên đỉnh đầu, một cậu nhóc nhỏ, với khuôn mặt xinh xắn dễ thương, nụ cười rạng rỡ trên môi, ngồi trên chiếc xe đạp, với âm thanh lách cách vang lên khi cậu đạp nó không ngừng, chiếc xe sau một lát cũng đã đến nhà của một ai đó...

Cậu bé với nụ cười ngây ngô trên mặt, nhìn chăm chăm về phía sân của một căn nhà, chính là một cậu bé khác, cậu ta có vẻ hơi lo lắng, trên tay đang cầm một chiếc cặp, nhìn thấy bạn của mình, cậu bé lên tiếng hỏi với phần tức giận: “Long Long à? Làm gì mà giờ mới tới vậy? Cậu có biết là chúng ta sắp trễ giờ học rồi không? Nếu đến muộn thì sẽ bị phạt đó?”

Long Long mỉm cười, đưa tay gải đầu, ánh mắt mang một chút ngây thơ, kèm theo sự bối rối: “Xin lỗi nha! Thật ra thì tớ ngủ quên, nên mới không đến rước cậu sớm được, còn giờ mau lên xe đi nào, tớ sẽ đưa cậu đến trường Luân Thanh!”

Luân Thanh vẫn là vẻ mặt tức giận đó, liền ngồi trên chiếc xe: “Hazz...Thôi tớ cũng không biết nói gì với cậu nữa, còn giờ chúng ta mau đến trường thôi, nếu không sẽ trễ học mất...”

Sau khi leo lên chiếc xe kia thì, họ cũng đã đạp thật nhanh nhất để đến được trường, trên con đường trống vắng, trải dài những hàng cây to lớn, mang theo tiếng chim líu lo trông thật vui tai, hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau: “Hồi tối cậu ăn cơm với gì vậy?”

Câu hỏi có phần ngô nghê ngốc nghếch, của Long Long đã làm cho Luân Thanh bật cười: “Hahahaha ăn gì mà cậu cũng hỏi sao? Hôm qua tớ ăn cơm với cá và thịt, còn cậu ăn gì...”

“Tớ à tớ thì chỉ ăn rau thôi, bởi vì nhà của tớ, không có đủ tiền để mua thịt...”

Nghe đứa bạn của mình nói, mà Luân Thanh đột nhiên cảm thấy thật trạch lòng, cậu không ngờ rằng chỉ vì một câu hỏi có phần ngốc nghếch kia, lại là một nỗi buồn vô tận, nhưng rồi cũng lên tiếng trấn an bạn của mình rằng:

“Ăn rau không thì đã sao? Nếu như sau này tao lớn thì, tao sẽ bao nuôi mày cả đời, lúc đó tao sẽ mua thịt cá cho mày ăn cả ngày luôn được không...”

Hai đứa trẻ nói chuyện với nhau dọc đường, trong không khí vui tươi rộn ràng, của tuổi học sinh khi mới vừa lớn...

Giờ đây Luân Thanh bỗng lên tiếng hỏi, một câu vô cùng kỳ lạ, khiến cho Long Long cảm thấy vô cùng bối rối: “Mày hiện tại có yêu ai trong lớp hay không?”

Long Long mỉm cười, nụ cười vô cùng hồn nhiên, ánh mắt ngây thơ đáp: “Không tao không hề yêu ai hết trong cái trường đó cả...”

Nghe câu nói này từ bạn của mình. Luân Thanh tỏ vẻ vô cùng bối rối, cùng một chút thắc mắc nhẹ, với những suy nghĩ trong đầu rằng: “Tại sao đã là học sinh cấp 2 rồi mà, tại sao cậu ấy lại không yêu ai trong trường chứ?”

Với thắc mắc của bản thân Luân Thanh nghĩ rằng bạn của mình đang nói dối, nên cố gắng hỏi lại thêm một lần nữa: “Những gì mày nói là sự thật chứ? Mày không hề yêu một ai thật à?”

Long Long gật đầu trong sự bối rối, rồi cố gắng tìm cách né đi những câu hỏi kia: “Vậy thì mày đã có yêu ai, trong trường mình hay chưa?”

Nghe đến đây Luân Thanh mỉm cười, khuôn mặt đã đỏ âu bởi vì sự xấu hổ: “Thật ra thì có rồi?”

Dứt lời Luân Thanh tỏ vẻ úp úp mở mở, điều này khiến cho Long Long cảm thấy vô cùng tò mò, mà lên tiếng hỏi rằng: “Vậy người đó là ai chứ?”

Luân Thanh đáp: “Thật ra đó là con Như trường của mình đấy! Eo ôi nó đẹp gái và dễ thương làm sao...”

Nghe những câu nói này. Cảm xúc của Long Thanh bỗng trở nên rối bời, cậu không biết cái cảm giác này là gì nữa? Khi nghe người bạn thân nhất của mình nói rằng, cậu ta đang yêu một ai đó...

Nhưng rồi Long Long cũng cố gắng gạt bỏ đi, những suy nghĩ của bản thân, mà cố gắng nói chuyện với Luân Thanh để quên đi nhữn gì được nghe...

Thời gian cứ như vậy đã dần cho qua, hai người cũng đã đến trường, với sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của bản thân, khi không biết được rằng, lúc bọn họ vào lớp thì sẽ phải bị phạt như thế nào? Bởi vì bản thân của họ đã đến lớp trễ...

Hai người thoát khỏi những suy nghĩ của bản thân, cũng đã bước vào lớp của mình, ánh mắt của cô giáo, ngồi trên bàn nhìn chăm chăm hai người, trong khi tất cả các bạn học sinh, không ngừng bàn tán về việc hai người đi học muộn...