Tay Ninh Nhĩ không hề nhỏ, nhìn là biết tay con trai, nhưng vẫn nhỏ hơn so với tay đám nam sinh nói chung. Thiệu Bách Hàn cao dỏng, tay cũng to. Hắn nắm bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của cậu mà lòng dậy sóng. Song chỉ sau chớp mắt, mảng da sưng tấy trên ngón áp út trái của cậu đã dời sự chú ý của hắn.
“Nứt da à?”
Ninh Nhĩ lắc đầu rồi gật đầu: “Không hẳn, chừng hai ngày nữa là khỏi.”
Thành phố Yến nằm ven biển, gió từ biển thổi vào đất liền nên mùa đông ở đây lạnh hơn nhiều so với các thành phố tỉnh Giang Tô. Ninh Nhĩ không biết Thiệu Bách Hàn muốn làm gì, cậu chỉ thấy hắn nắm tay mình ngắm nghía hồi lâu rồi đi ra khỏi phòng. Năm phút sau, hắn cầm thứ gì đó quay lại. Hắn nắm tay cậu, hai má cậu hồng hồng, mặc hắn nắm.
Thiệu Bách Hàn mở bàn tay phải, Ninh Nhĩ ngạc nhiên không thôi: “Gừng?”
Hắn gật đầu, đặt miếng gừng lên phần da nứt trên ngón tay cậu, chà nhẹ nhàng.
“Vài ngày trước anh có tra thông tin, nghe đâu khi da chưa có dấu hiệu nứt hẳn thì dùng miếng gừng chà lên sẽ hữu dụng.”
Nơi sưng đỏ hiện tại chưa nứt da nhưng ma sát với gừng khiến nó ran rát. Ninh Nhĩ cảm giác ngón tay mình ngứa râm ran, đấy là dấu hiệu khi nứt da. Cậu ngước mắt trông hắn chăm chú nhìn ngón tay mình, tay thì nắm chặt tay mình, tay thì ra sức chà gừng.
Ngắm vậy thật lâu, cậu bất giác gọi: “Thiệu Bách Hàn ơi…”
Hắn không ngẩng đầu, vẫn chà đi chà lại: “Năm nay anh nghe nói nhiệt độ thấp nhất là -10 độ. Phòng ngủ của em không lắp điều hòa, dùng mỗi thảm điện làm sao đủ. Nếu không chịu nổi thì anh sẽ thuyết phục mẹ em cho em sang nhà anh ngủ mấy ngày.”
Ninh Nhĩ: “Cũng đâu có lạnh đến mức đó. Năm ngoái cũng có lúc -10 độ mà…”
“Thế bộ năm ngoái em không lạnh chắc?” Hắn ngẩng đầu, nhướn mày hỏi.
Cậu rụt cổ.
Năm ngoái phải nói là rét buốt. Tắt thảm điện ngủ được nửa tiếng thì bật tỉnh vì quá lạnh. Sau đó dù có bật thảm điện lên cũng vô ích, gọi là miễn cưỡng ngủ được. Dưới người thì nóng mà trên người thì cóng. Nhà cửa phương Nam không giữ ấm như phương Bắc, cơn rét ẩm mùa đông như giòi chui rúc tận xương tủy. Giả như năm nay buốt như năm ngoái, cậu khá là muốn sang nhà hắn ngủ thật. Nhưng ngủ cùng hắn thì…
Ninh Nhĩ đỏ mặt tưng bừng, cúi đầu không để người trước mặt nhìn thấy biểu cảm của mình.
Thì liệu Thiệu Bách Hàn có làm chuyện gì không…
Trong căn phòng ấm áp, Ninh Nhĩ ngoan ngoãn làm bài tập. Thiệu Bách Hàn cày cuốc một tí lại ngồi chơi game, chơi game được tí lại chống cằm ngắm người yêu. Ninh Nhĩ bị hắn nhìn đắm đuối, chẳng tài nào tập trung học nổi, nhưng Thiệu Bách Hàn cứ ngồi ngắm mãi thôi. Mặt cậu càng lúc càng đỏ, càng lúc càng đỏ. Đến trưa, bà Thiệu gọi hai người xuống ăn cơm, cậu hỏi: “Anh đừng ngắm em mãi được không?”
Thiệu Bách Hàn hỏi ngược lại: “Vì sao anh không được ngắm em chứ?”
Cậu không chịu: “Anh ngắm em làm chi?”
Hắn bật thốt: “Vì em đẹp chứ sao.”
Ninh Nhĩ: “…”
Thật là, đừng cãi lý với Thiệu Bách Hàn, vì hắn đâu có nói lý bao giờ.
Kỳ nghỉ đông chỉ kéo dài hai mươi ngày ngắn ngủi, điều đáng mừng là mùa đông năm nay không lạnh như năm ngoái. Ninh Nhĩ không sang nhà Thiệu Bách Hàn ngủ, làm hắn bẻ ngón tay rắc rắc, còn cậu thì thở phào.
Tết đến Thiệu Bách Hàn về Thượng Hải vài hôm, Ninh Nhĩ gặp lại hắn lúc sắp đến ngày tựu trường. Trưa hôm ấy cậu lại sang nhà hắn dùng ké máy sưởi, hắn ngồi trên sofa chơi điện thoại. Bà Thiệu đi vắng nên hắn chơi xả láng, trừ những lúc đường hoàng ngắm người yêu ra thì toàn dán mắt vào điện thoại.
Ninh Nhĩ không nhìn nổi, tốt bụng nhắc hắn: “Ngày tựu trường sẽ thi luôn đó. Anh có muốn ôn thi không hả, Thiệu Bách Hàn?”
“Có.” Hắn đặt điện thoại, ngồi xuống bàn, cầm một cây bút rồi giở sách bài tập ra.
Cậu không ngờ hắn lại nghe lời như thế nên nhìn hắn với vẻ hết sức ngạc nhiên. Nhưng chẳng bao lâu sau, quả nhiên tên này lại xoay bút, rải hết bải tập trống trơn lên bàn, ngẩng đầu mỉm cười ngắm cậu tiếp.
Ninh Nhĩ: “…”
Soạt, cậu cúi đầu không thèm nhìn hắn nữa, tập trung làm bài của mình. Thế nhưng luồng nhìn nóng bỏng ấy không dễ gì lờ đi. Cậu bồn chà bồn chồn dưới cái nhìn của hắn, lần này hạ quyết tâm phải nói rõ ràng để hắn không ngắm mình như vậy nữa.
Cậu ngẩng đầu, hắn thấp giọng hỏi: “Nhớ anh không?”
Ninh Nhĩ sửng sốt, ngơ ngác nhìn hắn, Ừ theo phản xạ.
Vẻ ngạc nhiên hiện lên trên gương mặt hắn, rồi hắn cười tủm tỉm. Ninh Nhĩ xấu hổ không dám nhìn, luống cuống cúi đầu không cho tên này bắt gặp nét mặt mình.
“Tiểu Nhĩ à…”
“Tiểu Nhĩ.”
“Tiểu Nhĩ ơi?”
“Lờ anh thật hả?”
“Lâu lắm anh mới về mà em chẳng để ý tới anh gì sất. Anh có mang quà về cho em đấy, em không muốn luôn hả?”
Nghe đến “Quà” thì cậu hơi tò mò thật, nhưng vẫn cúi đầu lơ đẹp hắn. Thiệu Bách Hàn tiếc nuối nhìn Tiểu Nhĩ đỏ mặt khi mình tán tỉnh, bỗng hạ giọng gọi: “Ninh Nhĩ ơi.”
Cậu ngẩng lên theo phản xạ.
Hắn rất hiếm khi gọi đầy đủ tên cậu, mà gọi như vậy là cậu biết ngay ý hắn muốn nói. Thiệu Bách Hàn nhìn cậu chăm chú, ánh mắt sâu thẳm, khóe môi nhênh nhếch.
“Anh cũng nhớ em, Tiểu Nhĩ à.”
“Két.”
Tiếng ghế bị kéo lê trên sàn nhà.
Ninh Nhĩ ngửa đầu, mắt tròn xoe, cằm bị hắn nắm chặt. Người ấy khom lưng, cúi đầu hôn lên môi cậu. Nụ hôn mềm mềm như kẹo bông gòn lướt qua trong chốc lát, hắn chỉ hôn phớt qua môi cậu rồi buông cậu ra.
Thiệu Bách Hàn nâng cằm Ninh Nhĩ, ngắm nét mặt hẵng còn ngẩn ngơ như chẳng hay chuyện gì vừa diễn ra của Tiểu Nhĩ nhà hắn, thấy sao mà khờ mà đáng yêu đến thế.
Hắn cười mỉm, giọng khàn khàn: “Tiểu Nhĩ ơi…”
Kế tiếp là một nụ hôn khác.
Nụ hôn này không chỉ phớt nhẹ như ban nãy.
Xa cách nhau mấy ngày trời, Thiệu Bách Hàn đã ôm nỗi nhớ khôn nguôi. Hắn cạy mở răng cậu một cách thô bạo, mút thật mạnh nước bọt trong khoang miệng nọ. Cánh môi Ninh Nhĩ sưng đỏ nóng rực, dù đã hôn nhau bao lần thì cậu vẫn không tài nào kháng cự lại một Thiệu Bách Hàn điên cuồng đến vậy. Cậu đáp lại rất đỗi ngây ngô, không biết hắn có cảm nhận được lời hồi đáp ấy không mà càng hôn cậu như phát cuồng.
Bà Thiệu đi vắng, Thiệu Bách Hàn không sợ ai phát hiện.
Hai cậu trai ôm hôn mãnh liệt. Ban đầu còn cách cái bàn, sau lại kéo nhau tới tận giường. Song cả hai vẫn giữ chừng mực, áo len của Ninh Nhĩ bị Thiệu Bách Hàn vò nhăn nhúm. Chính cậu cũng không ngờ mới đầu chỉ là hôn mà sau lại thành ve vuốt. Hắn mơn trớn nhưng không cởi quần cậu, về cơ bản chỉ dừng lại ở bụng thôi. Ninh Nhĩ bị hắn sờ mà thẹn thùng mắc cỡ, dù rằng trái tim cậu đang nổi trống liên hồi, ôm ấp những mong đợi.
Lúc chuẩn bị về nhà, cậu cố vuốt áo len cho phẳng, để nó quay trở lại dáng vẻ ban đầu.
Thiệu Bách Hàn cầm thùng lớn bước lại. Cậu nhớ hắn có nhắc đến quà, trong lòng càng tò mò và chờ mong hơn nữa nhưng cố tình dằn xuống, chỉ hỏi: “Cái gì vậy?”
Hắn nhoẻn cười: “Quà mua tặng em chứ sao?”
Mắt cậu sáng rực, nghiêm túc vuốt áo len, bâng quơ hỏi: “Bên trong là gì?”
Thiệu Bách Hàn: “Anh đã phải suy đi tính lại đấy. Mua nhẫn cho em là bất khả thi, chắc chắn sẽ bị chú dì phát hiện. Mua quần áo, cặp sách… cũng không được, không có lý do, không hợp lý. Thế là, Tiểu Nhĩ à, anh biết em rất chăm học, rất cần cù.”
Cậu bỗng thấy sai sai đâu đó.
Hắn nghiêm túc nhìn cậu, mở thùng: “Đây, anh mua vở ôn luyện đại học tại cổng trường Phục Đán và Giao thông vận tải. Lo ôn thi cho tốt nhé.”
Ninh Nhĩ: “…”
Bây giờ muốn chia tay còn kịp không!!!
Có bạn trai nào tặng quà là tài liệu ôn thi đại học không hả!
Ninh Nhĩ thở phì phì ôm cái thùng khổng lồ về nhà. Mẹ hỏi nó là cái gì, cậu hờn lắm nhưng không dám thể hiện ngoài mặt, giọng tủi hờn: “Thiệu Bách Hàn về Thượng hải mua nhiều tài liệu ôn thi. Cậu ấy mua dư một phần tặng cho con.”
Mẹ mừng lắm: “Tiểu Hàn đúng là đứa trẻ đã khắc khổ hiếu học lại còn tốt bụng, mua cho con một phần. Tiểu Nhĩ phải cảm ơn Tiểu Hàn cho đàng hoàng biết chưa? Người ta đối xử tốt với con, học hành cũng giỏi, phải noi gương bạn đó!”
Ninh Nhĩ lại càng quạu.
Trở về phòng, Ninh Nhĩ lấy hết đống sách vở từ thùng ra, tính một ngày nào đó sẽ vứt hết vào thùng rác dưới tầng. Khi lục tới quyển bài tập cuối cùng, cậu phát hiện một hộp bút đặt dưới đáy, bèn nhấc hộp bút ra mở.
Chiếc bút bi đen đẹp tuyệt đang nằm trong lớp nhung mềm, ngọn đèn rọi xuống thân nó, mạ lớp ánh sáng lộng lẫy. Trong hộp còn dắt một tấm thiệp nhỏ, cậu mở ra đọc.
Chúc em Ninh Nhĩ:
Thi đại học suôn sẻ, xướng danh bảng vàng!
Triệu Phong Đức.
Cậu chợt ngừng thở, mở điện thoại ra tra tên Triệu Phong Đức.
Chủ nhiệm khoa Báo chí trường đại học Phục Đán…
Là bố của Triệu Hải Thành?
Ninh Nhĩ nhếch môi, siết chặt cây bút bi, cười tít mắt.
Cậu không biết logo ngôi sao sáu cánh màu trắng trên thân bút là gì, cũng không biết Montblanc là hãng nào, thậm chí cậu không nghĩ ra Thiệu Bách Hàn đã dùng cách gì để nhờ bố Triệu Hải Thành viết lời chúc đại học cho mình.
Tất cả chúng đều là quà Thiệu Bách Hàn tặng – Biết vậy là đủ.
Song đối với cậu, bản thân người ấy mới là món quà tuyệt vời nhất.
“Nứt da à?”
Ninh Nhĩ lắc đầu rồi gật đầu: “Không hẳn, chừng hai ngày nữa là khỏi.”
Thành phố Yến nằm ven biển, gió từ biển thổi vào đất liền nên mùa đông ở đây lạnh hơn nhiều so với các thành phố tỉnh Giang Tô. Ninh Nhĩ không biết Thiệu Bách Hàn muốn làm gì, cậu chỉ thấy hắn nắm tay mình ngắm nghía hồi lâu rồi đi ra khỏi phòng. Năm phút sau, hắn cầm thứ gì đó quay lại. Hắn nắm tay cậu, hai má cậu hồng hồng, mặc hắn nắm.
Thiệu Bách Hàn mở bàn tay phải, Ninh Nhĩ ngạc nhiên không thôi: “Gừng?”
Hắn gật đầu, đặt miếng gừng lên phần da nứt trên ngón tay cậu, chà nhẹ nhàng.
“Vài ngày trước anh có tra thông tin, nghe đâu khi da chưa có dấu hiệu nứt hẳn thì dùng miếng gừng chà lên sẽ hữu dụng.”
Nơi sưng đỏ hiện tại chưa nứt da nhưng ma sát với gừng khiến nó ran rát. Ninh Nhĩ cảm giác ngón tay mình ngứa râm ran, đấy là dấu hiệu khi nứt da. Cậu ngước mắt trông hắn chăm chú nhìn ngón tay mình, tay thì nắm chặt tay mình, tay thì ra sức chà gừng.
Ngắm vậy thật lâu, cậu bất giác gọi: “Thiệu Bách Hàn ơi…”
Hắn không ngẩng đầu, vẫn chà đi chà lại: “Năm nay anh nghe nói nhiệt độ thấp nhất là -10 độ. Phòng ngủ của em không lắp điều hòa, dùng mỗi thảm điện làm sao đủ. Nếu không chịu nổi thì anh sẽ thuyết phục mẹ em cho em sang nhà anh ngủ mấy ngày.”
Ninh Nhĩ: “Cũng đâu có lạnh đến mức đó. Năm ngoái cũng có lúc -10 độ mà…”
“Thế bộ năm ngoái em không lạnh chắc?” Hắn ngẩng đầu, nhướn mày hỏi.
Cậu rụt cổ.
Năm ngoái phải nói là rét buốt. Tắt thảm điện ngủ được nửa tiếng thì bật tỉnh vì quá lạnh. Sau đó dù có bật thảm điện lên cũng vô ích, gọi là miễn cưỡng ngủ được. Dưới người thì nóng mà trên người thì cóng. Nhà cửa phương Nam không giữ ấm như phương Bắc, cơn rét ẩm mùa đông như giòi chui rúc tận xương tủy. Giả như năm nay buốt như năm ngoái, cậu khá là muốn sang nhà hắn ngủ thật. Nhưng ngủ cùng hắn thì…
Ninh Nhĩ đỏ mặt tưng bừng, cúi đầu không để người trước mặt nhìn thấy biểu cảm của mình.
Thì liệu Thiệu Bách Hàn có làm chuyện gì không…
Trong căn phòng ấm áp, Ninh Nhĩ ngoan ngoãn làm bài tập. Thiệu Bách Hàn cày cuốc một tí lại ngồi chơi game, chơi game được tí lại chống cằm ngắm người yêu. Ninh Nhĩ bị hắn nhìn đắm đuối, chẳng tài nào tập trung học nổi, nhưng Thiệu Bách Hàn cứ ngồi ngắm mãi thôi. Mặt cậu càng lúc càng đỏ, càng lúc càng đỏ. Đến trưa, bà Thiệu gọi hai người xuống ăn cơm, cậu hỏi: “Anh đừng ngắm em mãi được không?”
Thiệu Bách Hàn hỏi ngược lại: “Vì sao anh không được ngắm em chứ?”
Cậu không chịu: “Anh ngắm em làm chi?”
Hắn bật thốt: “Vì em đẹp chứ sao.”
Ninh Nhĩ: “…”
Thật là, đừng cãi lý với Thiệu Bách Hàn, vì hắn đâu có nói lý bao giờ.
Kỳ nghỉ đông chỉ kéo dài hai mươi ngày ngắn ngủi, điều đáng mừng là mùa đông năm nay không lạnh như năm ngoái. Ninh Nhĩ không sang nhà Thiệu Bách Hàn ngủ, làm hắn bẻ ngón tay rắc rắc, còn cậu thì thở phào.
Tết đến Thiệu Bách Hàn về Thượng Hải vài hôm, Ninh Nhĩ gặp lại hắn lúc sắp đến ngày tựu trường. Trưa hôm ấy cậu lại sang nhà hắn dùng ké máy sưởi, hắn ngồi trên sofa chơi điện thoại. Bà Thiệu đi vắng nên hắn chơi xả láng, trừ những lúc đường hoàng ngắm người yêu ra thì toàn dán mắt vào điện thoại.
Ninh Nhĩ không nhìn nổi, tốt bụng nhắc hắn: “Ngày tựu trường sẽ thi luôn đó. Anh có muốn ôn thi không hả, Thiệu Bách Hàn?”
“Có.” Hắn đặt điện thoại, ngồi xuống bàn, cầm một cây bút rồi giở sách bài tập ra.
Cậu không ngờ hắn lại nghe lời như thế nên nhìn hắn với vẻ hết sức ngạc nhiên. Nhưng chẳng bao lâu sau, quả nhiên tên này lại xoay bút, rải hết bải tập trống trơn lên bàn, ngẩng đầu mỉm cười ngắm cậu tiếp.
Ninh Nhĩ: “…”
Soạt, cậu cúi đầu không thèm nhìn hắn nữa, tập trung làm bài của mình. Thế nhưng luồng nhìn nóng bỏng ấy không dễ gì lờ đi. Cậu bồn chà bồn chồn dưới cái nhìn của hắn, lần này hạ quyết tâm phải nói rõ ràng để hắn không ngắm mình như vậy nữa.
Cậu ngẩng đầu, hắn thấp giọng hỏi: “Nhớ anh không?”
Ninh Nhĩ sửng sốt, ngơ ngác nhìn hắn, Ừ theo phản xạ.
Vẻ ngạc nhiên hiện lên trên gương mặt hắn, rồi hắn cười tủm tỉm. Ninh Nhĩ xấu hổ không dám nhìn, luống cuống cúi đầu không cho tên này bắt gặp nét mặt mình.
“Tiểu Nhĩ à…”
“Tiểu Nhĩ.”
“Tiểu Nhĩ ơi?”
“Lờ anh thật hả?”
“Lâu lắm anh mới về mà em chẳng để ý tới anh gì sất. Anh có mang quà về cho em đấy, em không muốn luôn hả?”
Nghe đến “Quà” thì cậu hơi tò mò thật, nhưng vẫn cúi đầu lơ đẹp hắn. Thiệu Bách Hàn tiếc nuối nhìn Tiểu Nhĩ đỏ mặt khi mình tán tỉnh, bỗng hạ giọng gọi: “Ninh Nhĩ ơi.”
Cậu ngẩng lên theo phản xạ.
Hắn rất hiếm khi gọi đầy đủ tên cậu, mà gọi như vậy là cậu biết ngay ý hắn muốn nói. Thiệu Bách Hàn nhìn cậu chăm chú, ánh mắt sâu thẳm, khóe môi nhênh nhếch.
“Anh cũng nhớ em, Tiểu Nhĩ à.”
“Két.”
Tiếng ghế bị kéo lê trên sàn nhà.
Ninh Nhĩ ngửa đầu, mắt tròn xoe, cằm bị hắn nắm chặt. Người ấy khom lưng, cúi đầu hôn lên môi cậu. Nụ hôn mềm mềm như kẹo bông gòn lướt qua trong chốc lát, hắn chỉ hôn phớt qua môi cậu rồi buông cậu ra.
Thiệu Bách Hàn nâng cằm Ninh Nhĩ, ngắm nét mặt hẵng còn ngẩn ngơ như chẳng hay chuyện gì vừa diễn ra của Tiểu Nhĩ nhà hắn, thấy sao mà khờ mà đáng yêu đến thế.
Hắn cười mỉm, giọng khàn khàn: “Tiểu Nhĩ ơi…”
Kế tiếp là một nụ hôn khác.
Nụ hôn này không chỉ phớt nhẹ như ban nãy.
Xa cách nhau mấy ngày trời, Thiệu Bách Hàn đã ôm nỗi nhớ khôn nguôi. Hắn cạy mở răng cậu một cách thô bạo, mút thật mạnh nước bọt trong khoang miệng nọ. Cánh môi Ninh Nhĩ sưng đỏ nóng rực, dù đã hôn nhau bao lần thì cậu vẫn không tài nào kháng cự lại một Thiệu Bách Hàn điên cuồng đến vậy. Cậu đáp lại rất đỗi ngây ngô, không biết hắn có cảm nhận được lời hồi đáp ấy không mà càng hôn cậu như phát cuồng.
Bà Thiệu đi vắng, Thiệu Bách Hàn không sợ ai phát hiện.
Hai cậu trai ôm hôn mãnh liệt. Ban đầu còn cách cái bàn, sau lại kéo nhau tới tận giường. Song cả hai vẫn giữ chừng mực, áo len của Ninh Nhĩ bị Thiệu Bách Hàn vò nhăn nhúm. Chính cậu cũng không ngờ mới đầu chỉ là hôn mà sau lại thành ve vuốt. Hắn mơn trớn nhưng không cởi quần cậu, về cơ bản chỉ dừng lại ở bụng thôi. Ninh Nhĩ bị hắn sờ mà thẹn thùng mắc cỡ, dù rằng trái tim cậu đang nổi trống liên hồi, ôm ấp những mong đợi.
Lúc chuẩn bị về nhà, cậu cố vuốt áo len cho phẳng, để nó quay trở lại dáng vẻ ban đầu.
Thiệu Bách Hàn cầm thùng lớn bước lại. Cậu nhớ hắn có nhắc đến quà, trong lòng càng tò mò và chờ mong hơn nữa nhưng cố tình dằn xuống, chỉ hỏi: “Cái gì vậy?”
Hắn nhoẻn cười: “Quà mua tặng em chứ sao?”
Mắt cậu sáng rực, nghiêm túc vuốt áo len, bâng quơ hỏi: “Bên trong là gì?”
Thiệu Bách Hàn: “Anh đã phải suy đi tính lại đấy. Mua nhẫn cho em là bất khả thi, chắc chắn sẽ bị chú dì phát hiện. Mua quần áo, cặp sách… cũng không được, không có lý do, không hợp lý. Thế là, Tiểu Nhĩ à, anh biết em rất chăm học, rất cần cù.”
Cậu bỗng thấy sai sai đâu đó.
Hắn nghiêm túc nhìn cậu, mở thùng: “Đây, anh mua vở ôn luyện đại học tại cổng trường Phục Đán và Giao thông vận tải. Lo ôn thi cho tốt nhé.”
Ninh Nhĩ: “…”
Bây giờ muốn chia tay còn kịp không!!!
Có bạn trai nào tặng quà là tài liệu ôn thi đại học không hả!
Ninh Nhĩ thở phì phì ôm cái thùng khổng lồ về nhà. Mẹ hỏi nó là cái gì, cậu hờn lắm nhưng không dám thể hiện ngoài mặt, giọng tủi hờn: “Thiệu Bách Hàn về Thượng hải mua nhiều tài liệu ôn thi. Cậu ấy mua dư một phần tặng cho con.”
Mẹ mừng lắm: “Tiểu Hàn đúng là đứa trẻ đã khắc khổ hiếu học lại còn tốt bụng, mua cho con một phần. Tiểu Nhĩ phải cảm ơn Tiểu Hàn cho đàng hoàng biết chưa? Người ta đối xử tốt với con, học hành cũng giỏi, phải noi gương bạn đó!”
Ninh Nhĩ lại càng quạu.
Trở về phòng, Ninh Nhĩ lấy hết đống sách vở từ thùng ra, tính một ngày nào đó sẽ vứt hết vào thùng rác dưới tầng. Khi lục tới quyển bài tập cuối cùng, cậu phát hiện một hộp bút đặt dưới đáy, bèn nhấc hộp bút ra mở.
Chiếc bút bi đen đẹp tuyệt đang nằm trong lớp nhung mềm, ngọn đèn rọi xuống thân nó, mạ lớp ánh sáng lộng lẫy. Trong hộp còn dắt một tấm thiệp nhỏ, cậu mở ra đọc.
Chúc em Ninh Nhĩ:
Thi đại học suôn sẻ, xướng danh bảng vàng!
Triệu Phong Đức.
Cậu chợt ngừng thở, mở điện thoại ra tra tên Triệu Phong Đức.
Chủ nhiệm khoa Báo chí trường đại học Phục Đán…
Là bố của Triệu Hải Thành?
Ninh Nhĩ nhếch môi, siết chặt cây bút bi, cười tít mắt.
Cậu không biết logo ngôi sao sáu cánh màu trắng trên thân bút là gì, cũng không biết Montblanc là hãng nào, thậm chí cậu không nghĩ ra Thiệu Bách Hàn đã dùng cách gì để nhờ bố Triệu Hải Thành viết lời chúc đại học cho mình.
Tất cả chúng đều là quà Thiệu Bách Hàn tặng – Biết vậy là đủ.
Song đối với cậu, bản thân người ấy mới là món quà tuyệt vời nhất.