Ánh đèn bàn chiếu rọi bị chặn lại bởi mặt bàn. Gương mặt Thiệu Bách Hàn nấp trong bóng tối, Ninh Nhĩ cúi người khó trông rõ biểu cảm hắn, nhưng cậu vẫn phát hiện ra: “… Sao cậu tự dưng bò đến chỗ tớ?”
Cảm giác sai sai kiểu gì…
Ninh Nhĩ bất giác rụt chân về.
Thiệu Bách Hàn quỳ một gối, tay khư khư cầm bút mực, người uồm hơn nửa bàn, tiến sát đến chỗ cậu. Ánh nhìn hắn cơ hồ bám dính lên cẳng chân cậu, cậu thắc mắc tại sao nhặt mỗi cái bút mà phải nhoài người xa đến thế. Hắn kề sát quá khiến cậu vô thức dịch ghế ra sau cho ánh đèn rọi được xuống để nhìn rõ mặt hắn hơn.
Người hắn cứng còng, thấy hắn không trả lời, Ninh Nhĩ nhỏ giọng hỏi lại: “Cậu bị làm sao vậy?”
Cậu vừa nói, chân vừa dịch ghế đi làm gấu quần tụt lên trên vài xăng-ti-mét, xém nhìn thấy thứ-mà-ai-cũng-biết-là-gì-đó ẩn dưới ống quần thùng thình.
Thiệu Bách Hàn trợn trừng, phải dốc hết sức mới dời mắt khỏi nơi đó. Lúc đứng dậy, vẻ tiếc nuối hẵng còn vương trên mặt hắn. Ngồi lại ghế, hắn cầm lòng không đậu lia mắt xuống, tưởng như có thể hóa thành tia X-quang soi tỏ vẻ kiều diễm dưới bàn.
Lát sau, hắn ra vẻ đứng đắn: “Tớ nhặt bút lên thôi, sao vậy?”
Ninh Nhĩ bối rối khi nghe giọng ráo hoảnh của hắn. Cậu ngơ ngác: “Nhặt bút sao nhặt tận chỗ tớ chi?”
Thiệu Bách Hàn tỉnh rụi: “Tại nó rơi trúng chỗ cậu.”
Ninh Nhĩ nghĩ với tiếng rơi đó thì không thể rớt quá xa được. Cậu phân bua: “Bút rớt gần chỗ tớ thì cậu bảo tớ nhặt cho chứ.” Cần gì phải quỳ gối, dí mặt gần đùi tớ? Làm thế rất chi là… rất chi là xấu hổ!
Cậu cảm giác mặt mình nong nóng.
Ban nãy cậu cũng chẳng nghĩ gì, cúi đầu ngó tình hình coi sao thì đập vào mắt là cảnh Thiệu Bách Hàn dí sát mặt vào chân mình. Hôm nay cậu mặc quần khá ngắn, hắn sấn chừng 10cm nữa là sẽ chạm mô… sẽ đụng phải chân cậu!
Ninh Nhĩ: “Đáng lý cậu nên nhờ tớ nhặt hộ mới phải. Vì bên cậu… lấy bút bất tiện.”
Dù sao cũng toàn con nít choai choai, Thiệu Bách Hàn có mặt dày hơn bạn cùng lứa cách mấy, khi suýt bị đương sự vạch trần hành động đáng khinh cũng thấy ngượng và… tiếc. Giả như Tiểu Nhĩ phát hiện trễ hơn, có khi hắn sẽ được nhìn thấy nhiều thứ hơn nữa…
“Thiệu Bách Hàn à?”
Hắn tức thì choàng tỉnh khỏi ảo tưởng đẹp đẽ. Giấu nhẹm những suy nghĩ xấu xa của mình, hắn nghiêm túc nói: “Tại tớ không muốn làm phiền cậu thôi.”
Ninh Nhĩ không ngờ hắn sẽ trả lời như vậy: “Hả?”
Thiệu Bách Hàn gật đầu: “Cậu làm bài vất vả bao nhiêu, có mỗi chuyện nhặt bút mà tớ còn nhờ cậu thì ngại lắm.”
Ninh Nhĩ hết biết nói gì.
Thiệu Bách Hàn có bao giờ thôi trò nhờ vả mình đâu?
Bảo mượn bài tập tiếng Anh để chép, rồi sao? Ngữ văn, Toán học, Ngoại ngữ, Vậy lý, Hóa học, Chính trị, Địa lý, Sinh học! Môn nào cũng chép bằng sạch!
Nhưng khi nhìn bản mặt tỉnh queo của hắn, cậu lại do dự.
Chả lẽ mình đang nghĩ quá lên?
Ban nãy cậu ấy chỉ muốn nhặt bút chứ không có… ý đồ lạ khác?
Ninh Nhĩ thấy xấu hổ trước ý nghĩ thiếu trong sáng của mình. Cậu cúi đầu không nhắc lại nữa, tập trung chơi game. Thiệu Bách Hàn thở phào, mắt lại liếc xuống dưới. Vài phút sau, hắn thậm thụt xoay bút.
Mười phút trôi qua.
Cạch!
Ninh Nhĩ giật thót ngẩng đầu, Thiệu Bách Hàn mặt không đổi sắc: “Hôm nay mất cảm giác tay, lại làm rớt bút rồi.” Dứt lời, hắn cúi người nhặt bút.
Lần này hắn ra tay thật nhanh, cầm bút bò lại gần chỗ Ninh Nhĩ. Không may thay, hắn vừa dịch được mấy xăng-ti-mét, ngước mắt lên, mắt chạm mắt với Ninh Nhĩ đang cúi người dòm.
Ninh Nhĩ: “…”
Thiệu Bách Hàn: “…”
Cậu nhìn cây bút hắn đã nhặt lên, láng máng nhận ra điều gì bất thường: “Bút… Bút lại rớt gần chỗ tớ à?”
Hắn thiếu điều sặc nước miếng, húng hắng đôi tiếng, người co rụt dưới bàn, giọng đường hoàng: “Lần này tớ bất cẩn cầm không vững tay nên bút trượt mất.”
Ninh Nhĩ: “…”
Tại sao Thiệu Bách Hàn cứ tiến gần chỗ mình!
Chẳng ai giải đáp cho cậu.
Hôm sau, toàn bộ học sinh lên trường điểm danh, nộp học phí, tiện thể xem danh sách chia lớp và nộp bài tập hè. Thiệu Bách Hàn hết cớ sang nhà cậu làm bài.
Sáng sớm hôm đó, bố Ninh chở Ninh Nhĩ đi học, nộp học phí cho cậu. Cậu và bố ra bảng thông báo đọc danh sách chia lớp, thấp thỏm lướt từ lớp 12 trở đi, bỏ qua những lớp thường.
Trong bốn mươi sáu học sinh lớp 12, không có tên Ninh Nhĩ.
Hai bố con lại lướt sang lớp 13…
Cái tên đứng thứ hai chính là Ninh Nhĩ!
Vào lớp chọn đồng nghĩa với việc có hi vọng đậu trường đại học tốp đầu. Bố Ninh phấn khởi vỗ vai con trai: “Tuyệt vời quá. Tối nay bố sẽ bảo mẹ nấu mấy món ngon để chúc mừng con. Hửm? Tiểu Nhĩ, con đang nhìn gì vậy?”
Cậu đang mím môi nhìn lom lom cái tên trên cùng trong danh sách lớp 13.
Bố Ninh nhìn theo hướng cậu: “Ồ, Tiểu Hàn đấy hả? Hay quá, thằng bé chung lớp với con. Tối nay bố sẽ rủ Tiểu Hàn với bà nội thằng bé qua nhà mình ăn cơm. Cuối kỳ hai đứa đều đỗ hạng cao cả, giờ lại được phân vào cùng một lớp, quá tốt.”
Ninh Nhĩ choáng váng, ngơ ngẩn gật đầu.
Mãi đến khi bố Ninh chở cậu về nhà trên chiếc xe điện, cậu sực ngộ ra: Mình với Thiệu Bách Hàn vào một lớp!
Học cùng lớp với Thiệu Bách Hàn…
Ninh Nhĩ nhếch miệng cười toe toét, khó giấu niềm vui trong lòng mình.
Cùng lúc đó, trước bảng thông báo trường Yến Trung, một chàng nam sinh cao ráo đẹp trai mặc thun trắng, tay đút túi, cúi đầu đọc danh sách lớp 11/13. Ánh mắt hắn nán lại ở hai cái tên trên cùng, nụ cười nhẹ nở rộ trên khuôn mặt lạnh lùng càng điểm tô vẻ đẹp của hắn.
Giang Thần bước tới: “Ê Thiệu Bách Hàn, đúng như tao đoán, mày vào lớp chọn… Ú ù, Tiểu Nhĩ chung lớp với mày à? Trùng hợp ghê nơi, hai đứa mày lại về bên nhau rồi.”
Thiệu Bách Hàn rất ưng ý cụm từ “về bên nhau”. Hắn không quen thân với Giang Thần nhưng cũng sẵn lòng bắt chuyện dăm ba câu khi người ta tỏ ra nhiệt tình và biết cách ăn nói như vậy. Hắn rút tay khỏi túi, khoanh tròn tên của mình và Ninh Nhĩ ở trên cùng danh sách.
“Mày nhìn đi, tên của tao và Ninh Nhĩ đó.” Sự đắc chí lồ lộ trong giọng nói hắn.
Giang Thần gật gù: “Danh sách chia lớp năm nay xếp theo kết quả cuối kỳ trước. Mày xếp thứ nhất, Ninh Nhĩ thứ tư. Hai đứa xếp thứ hai và thứ ba đều vào lớp 12, nên tên hai đứa mày sẽ nằm cạnh nhau.”
Thiệu Bách Hàn bực mình vì cậu ta không bắt được ý chính: “Tao nằm trên Tiểu Nhĩ, tao nằm trên cậu ấy.”
Giang Thần: “Ờ đúng, mày thi điểm cao hơn nó thì ở trên nó là chuyện đương nhiên.”
Hắn kiên nhẫn lặp lại: “Mày thấy gì không, tên tao nằm trên tên Ninh Nhĩ.”
Giang Thần bỗng hiểu ra ý đồ của hắn: “… Tao biết kết quả học tập của mày tốt hơn Ninh Nhĩ được chưa.” Muốn người ta khen mày điểm cao chứ gì, có cần phải xử lý cồng kềnh vậy không?
Thiệu Bách Hàn: “…”
Ý hắn không phải vậy!!!
Tối đó Thiệu Bách Hàn và bà Thiệu được mời sang nhà Ninh Nhĩ ăn cơm.
Người lớn tán gẫu rôm rả, hai đứa trẻ ngồi nín thinh một bên. Ăn miếng rau, hắn mở album trong điện thoại ra: “Cậu nhìn này.”
Ninh Nhĩ cúi đầu nhìn: “Cậu còn chụp cả danh sách cơ à?”
Hắn chỉ hai cái tên nằm cạnh nhau. Lần này hắn xử trí thông minh hơn, ám chỉ rõ hơn: “Tên hai đứa mình nằm cạnh nhau.”
Thế mà Ninh Nhĩ cúi đầu, giọng rầu rầu: “Tớ biết kỳ trước cậu điểm cao hơn tớ, kỳ này tớ sẽ phấn đấu hơn nữa!”
Thiệu Bách Hàn: “…”
Mình đâu có nhắc gì đến thứ hạng mà sao Tiểu Nhĩ vẫn hiểu nhầm chứ!!!
Kể từ đêm hôm đó, Ninh Nhĩ càng nỗ lực hết mình, mỗi ngày cố gắng cày nhiều đề hơn, muốn vượt mặt Thiệu Bách Hàn ngay kỳ thi tháng đầu tiên. Còn hắn phải chịu đựng những ba ngày đày đọa khôn cùng. Mỗi khi muốn sang nhà đối diện để nói chuyện với Ninh Nhĩ, mẹ Ninh đều cười nói: “Tiểu Nhĩ nhà dì đang làm bài, Tiểu Hàn cũng muốn qua làm chung à?”
Hắn cất công vào nhà họ Ninh, vào rồi Ninh Nhĩ vẫn lơ đẹp hắn, cắm cúi với bài vở.
Ba ngày sau, Yến Trung khai giảng năm học mới.
Một ngày có tám tiết học, lễ nhận lớp ở mỗi lớp được tổ chức vào các khung thời gian khác nhau. Có lớp tổ chức ngay tiết ôn bài đầu giờ, có lớp lại tổ chức ở tiết học chính đầu tiên. Do chưa xếp vị trí nên mọi người đều chọn bừa một chỗ. Dĩ nhiên Ninh Nhĩ và Thiệu Bách Hàn ngồi cạnh nhau. Ngoài hai bọn cậu thì chỉ có tám học sinh khác đến từ các lớp khác nhau, còn lại đều là bạn cùng lớp 10.
Học sinh lớp 13 không ngờ chủ nhiệm không làm lễ nhận lớp vào tiết ôn bài.
Hết tiết, Tứ Đại Thiên Vương lôi Thiệu Bách Hàn ra hẹn cuối tuần đi chơi bóng. Lúc này, hắn trông thấy lớp 12 bên cạnh đang chuyển chỗ ngồi, bèn giữ một người để hỏi: “Lớp chúng mày xếp chỗ như nào?”
Học sinh lớp 10 đột ngột chuyển trường, MVP giải bóng rổ, thủ khoa cuối kỳ khối 10.
Thiệu Bách Hàn nổi như cồn tại Yến Trung, cậu học sinh lớp 12 nhận ra hắn ngay tắp lự. Cậu ta đáp: “Lớp bọn tao về cơ bản là xếp theo thứ hạng thành tích. Lớp chọn toàn thế mà, hồi lớp 10 cũng y chang.”
Mắt hắn sáng rỡ: “Tức là thường thì hạng 1 sẽ ngồi cùng hạng 2?”
Cậu ta gật đầu.
Tiết học đầu tiên, chủ nhiệm lớp 13 sẽ vào lớp.
Thiệu Bách Hàn cực kỳ bình tĩnh cúi đầu chơi điện thoại, còn Ninh Nhĩ nom có vẻ bồn chồn. Thấy hắn chẳng lo lắng tẹo nào, còn điềm nhiên chơi game làm cậu hơi hụt hẫng, nhỏ giọng hỏi: “Cậu không tò mò chuyện xếp chỗ hả?”
Hắn chống cằm, ghé mặt lại gần: “Cậu muốn ngồi cùng bàn với tớ?”
Cảm giác sai sai kiểu gì…
Ninh Nhĩ bất giác rụt chân về.
Thiệu Bách Hàn quỳ một gối, tay khư khư cầm bút mực, người uồm hơn nửa bàn, tiến sát đến chỗ cậu. Ánh nhìn hắn cơ hồ bám dính lên cẳng chân cậu, cậu thắc mắc tại sao nhặt mỗi cái bút mà phải nhoài người xa đến thế. Hắn kề sát quá khiến cậu vô thức dịch ghế ra sau cho ánh đèn rọi được xuống để nhìn rõ mặt hắn hơn.
Người hắn cứng còng, thấy hắn không trả lời, Ninh Nhĩ nhỏ giọng hỏi lại: “Cậu bị làm sao vậy?”
Cậu vừa nói, chân vừa dịch ghế đi làm gấu quần tụt lên trên vài xăng-ti-mét, xém nhìn thấy thứ-mà-ai-cũng-biết-là-gì-đó ẩn dưới ống quần thùng thình.
Thiệu Bách Hàn trợn trừng, phải dốc hết sức mới dời mắt khỏi nơi đó. Lúc đứng dậy, vẻ tiếc nuối hẵng còn vương trên mặt hắn. Ngồi lại ghế, hắn cầm lòng không đậu lia mắt xuống, tưởng như có thể hóa thành tia X-quang soi tỏ vẻ kiều diễm dưới bàn.
Lát sau, hắn ra vẻ đứng đắn: “Tớ nhặt bút lên thôi, sao vậy?”
Ninh Nhĩ bối rối khi nghe giọng ráo hoảnh của hắn. Cậu ngơ ngác: “Nhặt bút sao nhặt tận chỗ tớ chi?”
Thiệu Bách Hàn tỉnh rụi: “Tại nó rơi trúng chỗ cậu.”
Ninh Nhĩ nghĩ với tiếng rơi đó thì không thể rớt quá xa được. Cậu phân bua: “Bút rớt gần chỗ tớ thì cậu bảo tớ nhặt cho chứ.” Cần gì phải quỳ gối, dí mặt gần đùi tớ? Làm thế rất chi là… rất chi là xấu hổ!
Cậu cảm giác mặt mình nong nóng.
Ban nãy cậu cũng chẳng nghĩ gì, cúi đầu ngó tình hình coi sao thì đập vào mắt là cảnh Thiệu Bách Hàn dí sát mặt vào chân mình. Hôm nay cậu mặc quần khá ngắn, hắn sấn chừng 10cm nữa là sẽ chạm mô… sẽ đụng phải chân cậu!
Ninh Nhĩ: “Đáng lý cậu nên nhờ tớ nhặt hộ mới phải. Vì bên cậu… lấy bút bất tiện.”
Dù sao cũng toàn con nít choai choai, Thiệu Bách Hàn có mặt dày hơn bạn cùng lứa cách mấy, khi suýt bị đương sự vạch trần hành động đáng khinh cũng thấy ngượng và… tiếc. Giả như Tiểu Nhĩ phát hiện trễ hơn, có khi hắn sẽ được nhìn thấy nhiều thứ hơn nữa…
“Thiệu Bách Hàn à?”
Hắn tức thì choàng tỉnh khỏi ảo tưởng đẹp đẽ. Giấu nhẹm những suy nghĩ xấu xa của mình, hắn nghiêm túc nói: “Tại tớ không muốn làm phiền cậu thôi.”
Ninh Nhĩ không ngờ hắn sẽ trả lời như vậy: “Hả?”
Thiệu Bách Hàn gật đầu: “Cậu làm bài vất vả bao nhiêu, có mỗi chuyện nhặt bút mà tớ còn nhờ cậu thì ngại lắm.”
Ninh Nhĩ hết biết nói gì.
Thiệu Bách Hàn có bao giờ thôi trò nhờ vả mình đâu?
Bảo mượn bài tập tiếng Anh để chép, rồi sao? Ngữ văn, Toán học, Ngoại ngữ, Vậy lý, Hóa học, Chính trị, Địa lý, Sinh học! Môn nào cũng chép bằng sạch!
Nhưng khi nhìn bản mặt tỉnh queo của hắn, cậu lại do dự.
Chả lẽ mình đang nghĩ quá lên?
Ban nãy cậu ấy chỉ muốn nhặt bút chứ không có… ý đồ lạ khác?
Ninh Nhĩ thấy xấu hổ trước ý nghĩ thiếu trong sáng của mình. Cậu cúi đầu không nhắc lại nữa, tập trung chơi game. Thiệu Bách Hàn thở phào, mắt lại liếc xuống dưới. Vài phút sau, hắn thậm thụt xoay bút.
Mười phút trôi qua.
Cạch!
Ninh Nhĩ giật thót ngẩng đầu, Thiệu Bách Hàn mặt không đổi sắc: “Hôm nay mất cảm giác tay, lại làm rớt bút rồi.” Dứt lời, hắn cúi người nhặt bút.
Lần này hắn ra tay thật nhanh, cầm bút bò lại gần chỗ Ninh Nhĩ. Không may thay, hắn vừa dịch được mấy xăng-ti-mét, ngước mắt lên, mắt chạm mắt với Ninh Nhĩ đang cúi người dòm.
Ninh Nhĩ: “…”
Thiệu Bách Hàn: “…”
Cậu nhìn cây bút hắn đã nhặt lên, láng máng nhận ra điều gì bất thường: “Bút… Bút lại rớt gần chỗ tớ à?”
Hắn thiếu điều sặc nước miếng, húng hắng đôi tiếng, người co rụt dưới bàn, giọng đường hoàng: “Lần này tớ bất cẩn cầm không vững tay nên bút trượt mất.”
Ninh Nhĩ: “…”
Tại sao Thiệu Bách Hàn cứ tiến gần chỗ mình!
Chẳng ai giải đáp cho cậu.
Hôm sau, toàn bộ học sinh lên trường điểm danh, nộp học phí, tiện thể xem danh sách chia lớp và nộp bài tập hè. Thiệu Bách Hàn hết cớ sang nhà cậu làm bài.
Sáng sớm hôm đó, bố Ninh chở Ninh Nhĩ đi học, nộp học phí cho cậu. Cậu và bố ra bảng thông báo đọc danh sách chia lớp, thấp thỏm lướt từ lớp 12 trở đi, bỏ qua những lớp thường.
Trong bốn mươi sáu học sinh lớp 12, không có tên Ninh Nhĩ.
Hai bố con lại lướt sang lớp 13…
Cái tên đứng thứ hai chính là Ninh Nhĩ!
Vào lớp chọn đồng nghĩa với việc có hi vọng đậu trường đại học tốp đầu. Bố Ninh phấn khởi vỗ vai con trai: “Tuyệt vời quá. Tối nay bố sẽ bảo mẹ nấu mấy món ngon để chúc mừng con. Hửm? Tiểu Nhĩ, con đang nhìn gì vậy?”
Cậu đang mím môi nhìn lom lom cái tên trên cùng trong danh sách lớp 13.
Bố Ninh nhìn theo hướng cậu: “Ồ, Tiểu Hàn đấy hả? Hay quá, thằng bé chung lớp với con. Tối nay bố sẽ rủ Tiểu Hàn với bà nội thằng bé qua nhà mình ăn cơm. Cuối kỳ hai đứa đều đỗ hạng cao cả, giờ lại được phân vào cùng một lớp, quá tốt.”
Ninh Nhĩ choáng váng, ngơ ngẩn gật đầu.
Mãi đến khi bố Ninh chở cậu về nhà trên chiếc xe điện, cậu sực ngộ ra: Mình với Thiệu Bách Hàn vào một lớp!
Học cùng lớp với Thiệu Bách Hàn…
Ninh Nhĩ nhếch miệng cười toe toét, khó giấu niềm vui trong lòng mình.
Cùng lúc đó, trước bảng thông báo trường Yến Trung, một chàng nam sinh cao ráo đẹp trai mặc thun trắng, tay đút túi, cúi đầu đọc danh sách lớp 11/13. Ánh mắt hắn nán lại ở hai cái tên trên cùng, nụ cười nhẹ nở rộ trên khuôn mặt lạnh lùng càng điểm tô vẻ đẹp của hắn.
Giang Thần bước tới: “Ê Thiệu Bách Hàn, đúng như tao đoán, mày vào lớp chọn… Ú ù, Tiểu Nhĩ chung lớp với mày à? Trùng hợp ghê nơi, hai đứa mày lại về bên nhau rồi.”
Thiệu Bách Hàn rất ưng ý cụm từ “về bên nhau”. Hắn không quen thân với Giang Thần nhưng cũng sẵn lòng bắt chuyện dăm ba câu khi người ta tỏ ra nhiệt tình và biết cách ăn nói như vậy. Hắn rút tay khỏi túi, khoanh tròn tên của mình và Ninh Nhĩ ở trên cùng danh sách.
“Mày nhìn đi, tên của tao và Ninh Nhĩ đó.” Sự đắc chí lồ lộ trong giọng nói hắn.
Giang Thần gật gù: “Danh sách chia lớp năm nay xếp theo kết quả cuối kỳ trước. Mày xếp thứ nhất, Ninh Nhĩ thứ tư. Hai đứa xếp thứ hai và thứ ba đều vào lớp 12, nên tên hai đứa mày sẽ nằm cạnh nhau.”
Thiệu Bách Hàn bực mình vì cậu ta không bắt được ý chính: “Tao nằm trên Tiểu Nhĩ, tao nằm trên cậu ấy.”
Giang Thần: “Ờ đúng, mày thi điểm cao hơn nó thì ở trên nó là chuyện đương nhiên.”
Hắn kiên nhẫn lặp lại: “Mày thấy gì không, tên tao nằm trên tên Ninh Nhĩ.”
Giang Thần bỗng hiểu ra ý đồ của hắn: “… Tao biết kết quả học tập của mày tốt hơn Ninh Nhĩ được chưa.” Muốn người ta khen mày điểm cao chứ gì, có cần phải xử lý cồng kềnh vậy không?
Thiệu Bách Hàn: “…”
Ý hắn không phải vậy!!!
Tối đó Thiệu Bách Hàn và bà Thiệu được mời sang nhà Ninh Nhĩ ăn cơm.
Người lớn tán gẫu rôm rả, hai đứa trẻ ngồi nín thinh một bên. Ăn miếng rau, hắn mở album trong điện thoại ra: “Cậu nhìn này.”
Ninh Nhĩ cúi đầu nhìn: “Cậu còn chụp cả danh sách cơ à?”
Hắn chỉ hai cái tên nằm cạnh nhau. Lần này hắn xử trí thông minh hơn, ám chỉ rõ hơn: “Tên hai đứa mình nằm cạnh nhau.”
Thế mà Ninh Nhĩ cúi đầu, giọng rầu rầu: “Tớ biết kỳ trước cậu điểm cao hơn tớ, kỳ này tớ sẽ phấn đấu hơn nữa!”
Thiệu Bách Hàn: “…”
Mình đâu có nhắc gì đến thứ hạng mà sao Tiểu Nhĩ vẫn hiểu nhầm chứ!!!
Kể từ đêm hôm đó, Ninh Nhĩ càng nỗ lực hết mình, mỗi ngày cố gắng cày nhiều đề hơn, muốn vượt mặt Thiệu Bách Hàn ngay kỳ thi tháng đầu tiên. Còn hắn phải chịu đựng những ba ngày đày đọa khôn cùng. Mỗi khi muốn sang nhà đối diện để nói chuyện với Ninh Nhĩ, mẹ Ninh đều cười nói: “Tiểu Nhĩ nhà dì đang làm bài, Tiểu Hàn cũng muốn qua làm chung à?”
Hắn cất công vào nhà họ Ninh, vào rồi Ninh Nhĩ vẫn lơ đẹp hắn, cắm cúi với bài vở.
Ba ngày sau, Yến Trung khai giảng năm học mới.
Một ngày có tám tiết học, lễ nhận lớp ở mỗi lớp được tổ chức vào các khung thời gian khác nhau. Có lớp tổ chức ngay tiết ôn bài đầu giờ, có lớp lại tổ chức ở tiết học chính đầu tiên. Do chưa xếp vị trí nên mọi người đều chọn bừa một chỗ. Dĩ nhiên Ninh Nhĩ và Thiệu Bách Hàn ngồi cạnh nhau. Ngoài hai bọn cậu thì chỉ có tám học sinh khác đến từ các lớp khác nhau, còn lại đều là bạn cùng lớp 10.
Học sinh lớp 13 không ngờ chủ nhiệm không làm lễ nhận lớp vào tiết ôn bài.
Hết tiết, Tứ Đại Thiên Vương lôi Thiệu Bách Hàn ra hẹn cuối tuần đi chơi bóng. Lúc này, hắn trông thấy lớp 12 bên cạnh đang chuyển chỗ ngồi, bèn giữ một người để hỏi: “Lớp chúng mày xếp chỗ như nào?”
Học sinh lớp 10 đột ngột chuyển trường, MVP giải bóng rổ, thủ khoa cuối kỳ khối 10.
Thiệu Bách Hàn nổi như cồn tại Yến Trung, cậu học sinh lớp 12 nhận ra hắn ngay tắp lự. Cậu ta đáp: “Lớp bọn tao về cơ bản là xếp theo thứ hạng thành tích. Lớp chọn toàn thế mà, hồi lớp 10 cũng y chang.”
Mắt hắn sáng rỡ: “Tức là thường thì hạng 1 sẽ ngồi cùng hạng 2?”
Cậu ta gật đầu.
Tiết học đầu tiên, chủ nhiệm lớp 13 sẽ vào lớp.
Thiệu Bách Hàn cực kỳ bình tĩnh cúi đầu chơi điện thoại, còn Ninh Nhĩ nom có vẻ bồn chồn. Thấy hắn chẳng lo lắng tẹo nào, còn điềm nhiên chơi game làm cậu hơi hụt hẫng, nhỏ giọng hỏi: “Cậu không tò mò chuyện xếp chỗ hả?”
Hắn chống cằm, ghé mặt lại gần: “Cậu muốn ngồi cùng bàn với tớ?”