Năm nay anh vừa qua ba mươi tuổi. Trước đó đã làm không ít nghề, hai năm trước đã trở thành một người đại diện trong một công ty quản lý nghệ sĩ. Anh có đầu óc linh hoạt, lại biết cách làm người nên làm công việc này cũng không tệ lắm. Năm trước một nghệ sĩ do anh làm đại diện được chọn đóng vai nữ số hai trong một bộ phim chiếu mạng. Do biết cách lấy lòng người ta nên cũng nổi tiếng một phen.
Công ty phát triển không tồi, lúc này đang muốn tìm thêm vài người mới, lại không nghĩ đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công.
Bàn Tử thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, trực tiếp mang Trường Tuế đến công ty gặp ông chủ.
Khuôn mặt của Trường Tuế đương nhiên không có vấn đề gì. Lúc cô không đói bụng thì cũng có vài phần nhân khí. Ngược lại khi ông chủ nghe đến tên Trường Tuế thì lại có vẻ hứng thú hơn.
“Khương Trường Tuế? Làm sao lại đặt tên như thế này?”
Bàn Tử cười ha hả nói: “Chính là sống lâu trăm tuổi đấy, cái tên này rất tốt, rất đặc sắc, đảm bảo người ta chỉ cần nghe một lần đã có thể nhớ kỹ rồi.”
Ông chủ gật đầu: “Đúng là rất đặc biệt.”
Ông chủ đã phỏng vấn xong rồi, liền nhìn đến bản hợp đồng.
Bàn Tử vỗ ngực cam đoan: “Cô yên tâm, ông Tôn cũng giống như ông nội của tôi vậy. Cô là thân thích của ông Tôn nên cũng xem như là thân thích của tôi, anh Bàn này tuyệt đối sẽ không lừa gạt cô đâu. Đây chính là điều kiện tốt nhất cho người mới rồi đấy!”
Những lời này của Bàn Tử là hoàn toàn thật lòng. Khi còn bé ba mẹ anh bận rộn làm ăn, mấy người lớn trong nhà cũng đã qua đời hết nên đem anh ném qua nhờ lão Tôn chăm sóc. Lão Tôn thực sự giống như ông nội của anh. Lúc hai người đến đây lão Tôn đã đặc biệt dặn dò anh, muốn anh phải chăm sóc Trường Tuế cho tốt.
Hơn nữa ba anh vẫn luôn coi Khương Tô là ân nhân cứu mạng, Trường Tuế lại là đệ tử của Khương Tô, nhìn đến tầng quan hệ này, anh cũng không thể hãm hại cô được.
Còn có thêm một điều, anh đối với Trường Tuế luôn có một cái gì đó hơi sờ sợ. Trong lòng luôn có một cảm giác mãnh liệt rằng nếu lừa cô sẽ phải nhận lấy hậu quả vô cùng thảm thiết.
Trường Tuế đọc nhanh như gió xem hết hợp đồng rồi ký tên của mình xuống.
Bởi vì tầng quan hệ của Khương Tô, Trường Tuế đối với lão Tôn cực kỳ tín nhiệm, mà lão Tôn đã dặn riêng cô rằng Bàn Tử là người có thể tin tưởng được.
Nếu như thật sự lừa cô, cô cũng sẽ có thủ đoạn để lừa trở về.
……
Cứ như vậy, Trường Tuế trở thành một nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty giải trí Nhạc Văn.
Công ty giải trí Nhạc Văn đã thành lập được năm năm, đã ký hợp đồng với hơn ba mươi nghệ sĩ. Hiện tại còn ở lại công ty cũng chỉ còn lại có tám người.
Nghệ sĩ tuyến một chân chính không có một ai, tất cả đều là tuyến hai tuyến ba cùng với những nghệ sĩ tuyến mười tám ở trong các đoàn làm phim đóng mấy vai đánh nước tương múc nước rửa mặt. Thậm chí ngay cả người mới như Trường Tuế còn chưa xuất đạo nên chưa được tính là tuyến nào.
Hợp đồng đã ký xong, Bàn Tử trực tiếp dẫn cô đi chụp ảnh tuyên truyền quảng cáo. Bộ ảnh này sẽ giao cho phòng kinh doanh xử lý dùng để làm sơ yếu lý lịch gửi cho mấy đoàn làm phim.
Trước khi chụp ảnh tuyên truyền thì cần phải hóa trang tạo hình cái đã.
Chuyên viên trang điểm được gọi đến để trang điểm cho Trường Tuế.
Chuyên viên trang điểm là một anh chàng khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt có vẻ thanh tú, đối với gương mặt của Trường Tuế lại có cảm giác không biết nên xuống tay ở chỗ nào.
“Tôi làm chuyên viên trang điểm nhiều năm như vậy nhưng cô là người có làn da đẹp nhất mà tôi từng thấy đấy. Làn da này vừa trắng vừa mịn, chẳng cần quét phấn gì cho nhiều, chỉ cần chỉnh mấy nét ở trên lông mày này với quệt ít son nữa là ổn rồi.”
Trường Tuế lúc này đã ăn no nên tính tình vô cùng tốt, miệng ngọt ngào nói: “Cảm ơn anh.”
Thợ trang điểm cười khanh khách: “Ngoại hình đã xinh đẹp rồi mà còn lễ phép như vậy nữa, nhất định sau này tiền đồ vô lượng.”
Trường Tuế mím môi cười, cố tình bỏ qua hai cái tai thỏ thật dài trên đỉnh đầu của anh ta: “Cảm ơn lời tốt của anh.”
Quả nhiên thành phố lớn có khác, yêu quái nhiều hơn hẳn so với cái thành phố nhỏ mà cô ở. Lúc cô vừa mới đến thành phố Bắc đã gặp được hai con yêu quái. Con thụ yêu lần trước còn có vẻ hoang dã nhưng con thỏ yêu này lại hoàn toàn mang hình người, hành vi cử chỉ cũng giống con người như đúc.
Nghe nói trụ sở Cục quản lý yêu quái cũng đặt tại thành phố Bắc này.
Chuyên viên trang điểm ngồi trước mặt Trường Tuế để vẽ lông mi đột nhiên hít hà nói: “Cô dùng loại nước hoa nào vậy? Mùi thơm quá, là nhãn hiệu gì thế?”
Trường Tuế vô thức ngửi ngửi, chỉ nghe thấy mùi nước hoa từ trên người chuyên viên trang điểm mà thôi nên cô nói: “Tôi không dùng nước hoa.”
Trang điểm xong, cô được dẫn đi chụp ảnh tuyên truyền.
Thời điểm lúc Trường Tuế mặt không có biểu tình chính là một gương mặt bi quan chán đời tiêu chuẩn. Khi nhìn thẳng vào ống kính, một đôi mắt đen kịt giống như có thể trực tiếp xuyên qua ống kính nhìn thẳng vào người ở phía sau. Nhưng hết lần này đến lần khác khi cười rộ lên thì bên khóe miệng lại hiện ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ lại trở thành gương mặt vui vẻ sáng lạn.
Gương mặt của cô vẫn có nét trẻ con, hơn nữa chiều cao khó khăn lắm mới được 1m60, tay chân mảnh khảnh. Mặc dù đã mười chín tuổi nhưng nhìn qua lại giống như vị thành niên.
Cô thật sự rất ăn ảnh, chụp kiểu gì cũng đẹp, nhiếp ảnh gia vô cùng hài lòng, rất nhanh liền chụp xong hai bộ ảnh.
Làm xong hết thảy, kế tiếp chính là chờ cơ hội thử vai.
…..
Chờ trong ba ngày.
Bàn Tử đặc biệt kích động gọi điện đến cho Trường Tuế nói là đã lấy được một cơ hội thử vai rồi.
“Nghe nói là đạo diễn Tần Diệu Văn nhìn thấy ảnh chụp của cô nên đã tự mình yêu cầu cô đến thử vai! Mặc dù chỉ là một nhân vật chỉ xuất hiện vài phút thôi nhưng có thể xuất hiện trên phim của đạo diện Tần Diệu Văn vài phút, cho dù chỉ là lộ mặt thôi, cũng đã đủ trâu bò rồi!” Bàn Tử vừa lái xe vừa đặc biệt kích động nói: “Lát nữa lúc thử vai cô đừng quá khẩn trương…”
“Răng rắc”. Trường Tuế cắn một thanh socola dài.
Bàn Tử đột nhiên quay đầu liếc nhìn cô, trên gương mặt cô gái nhỏ này không hề có một chút gì gọi là khẩn trương hết, anh nghi ngờ hỏi một câu: “Có phải cô không biết Tần Diệu Văn không?”
Trường Tuế gật đầu: “Không biết.”
Bàn Tử: “…..”
Sau đó, Bàn Tử liền phổ cập kiến thức cho Trường Tuế một chút về lai lịch của Tần Diệu Văn.
Tần Diệu Văn hiện nay là một trong những đạo diễn nổi tiếng ở trong nước, ở nước ngoài cũng tiếng tăm lừng lẫy. Mấy diễn viên tham gia trong bộ phim ông ta sản xuất đã mấy lần giành được danh hiệu ảnh đế, ảnh hậu. Ông ta liên tục đứng đầu trong bảng xếp hạng đạo diễn mà các diễn viên muốn hợp tác nhất.
Bàn Tử nói đến miệng đắng lưỡi khô, lại hỏi tiếp: “Vậy còn Hạ Luật? Chắc là cô cũng biết Hạ Luật phải không? Cậu ta chính là diễn viên đảm nhận vai nam chính trong bộ phim này.”
Trường Tuế nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
Bàn Tử: “…Quên đi, sau này lại nói cho cô biết vậy.”
……
Bàn Tử dẫn theo Trường Tuế đến trước quầy lễ tân ghi danh, sau đó được mời vào trong.
Họ được đưa đến phòng trà.
Bàn Tử vừa định đưa tay gõ cửa thì cửa đã bị mở ra từ bên trong.
Một thân ảnh cao gầy mặc áo khoác màu đen, đội mũ lưỡi trai màu đen từ bên trong bước ra.
Trường Tuế vừa ngẩng đầu lên, liền cùng với người từ bên trong đi ra đối mặt.
Phía dưới vành mũ, chính là một đôi mắt hình dạng rất đẹp. Hàng mi dày rậm rủ xuống, chỉ mới liếc mắt nhìn vào, liền cảm thấy rất sâu, sâu thẳm mà không có gợn sóng, chỉ có một mảnh tĩnh mịch lạnh như băng, ngay cả ánh mắt cũng thật lạnh.
Chỉ là một cái liếc mắt nhàn nhạt như vậy rồi anh ta liền chuyển ánh mắt đi, mặt không một chút thay đổi lướt qua bên cạnh Trường Tuế.
Trường Tuế ngửi thấy mùi trên người anh ta, mát lạnh, sạch sẽ, rất dễ chịu, giống như tuyết.
Sau đó, cô liền nghe thấy âm thanh có vẻ kinh ngạc của Bàn Tử:
“Hình như đó là Hạ Luật.”
Công ty phát triển không tồi, lúc này đang muốn tìm thêm vài người mới, lại không nghĩ đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công.
Bàn Tử thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, trực tiếp mang Trường Tuế đến công ty gặp ông chủ.
Khuôn mặt của Trường Tuế đương nhiên không có vấn đề gì. Lúc cô không đói bụng thì cũng có vài phần nhân khí. Ngược lại khi ông chủ nghe đến tên Trường Tuế thì lại có vẻ hứng thú hơn.
“Khương Trường Tuế? Làm sao lại đặt tên như thế này?”
Bàn Tử cười ha hả nói: “Chính là sống lâu trăm tuổi đấy, cái tên này rất tốt, rất đặc sắc, đảm bảo người ta chỉ cần nghe một lần đã có thể nhớ kỹ rồi.”
Ông chủ gật đầu: “Đúng là rất đặc biệt.”
Ông chủ đã phỏng vấn xong rồi, liền nhìn đến bản hợp đồng.
Bàn Tử vỗ ngực cam đoan: “Cô yên tâm, ông Tôn cũng giống như ông nội của tôi vậy. Cô là thân thích của ông Tôn nên cũng xem như là thân thích của tôi, anh Bàn này tuyệt đối sẽ không lừa gạt cô đâu. Đây chính là điều kiện tốt nhất cho người mới rồi đấy!”
Những lời này của Bàn Tử là hoàn toàn thật lòng. Khi còn bé ba mẹ anh bận rộn làm ăn, mấy người lớn trong nhà cũng đã qua đời hết nên đem anh ném qua nhờ lão Tôn chăm sóc. Lão Tôn thực sự giống như ông nội của anh. Lúc hai người đến đây lão Tôn đã đặc biệt dặn dò anh, muốn anh phải chăm sóc Trường Tuế cho tốt.
Hơn nữa ba anh vẫn luôn coi Khương Tô là ân nhân cứu mạng, Trường Tuế lại là đệ tử của Khương Tô, nhìn đến tầng quan hệ này, anh cũng không thể hãm hại cô được.
Còn có thêm một điều, anh đối với Trường Tuế luôn có một cái gì đó hơi sờ sợ. Trong lòng luôn có một cảm giác mãnh liệt rằng nếu lừa cô sẽ phải nhận lấy hậu quả vô cùng thảm thiết.
Trường Tuế đọc nhanh như gió xem hết hợp đồng rồi ký tên của mình xuống.
Bởi vì tầng quan hệ của Khương Tô, Trường Tuế đối với lão Tôn cực kỳ tín nhiệm, mà lão Tôn đã dặn riêng cô rằng Bàn Tử là người có thể tin tưởng được.
Nếu như thật sự lừa cô, cô cũng sẽ có thủ đoạn để lừa trở về.
……
Cứ như vậy, Trường Tuế trở thành một nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty giải trí Nhạc Văn.
Công ty giải trí Nhạc Văn đã thành lập được năm năm, đã ký hợp đồng với hơn ba mươi nghệ sĩ. Hiện tại còn ở lại công ty cũng chỉ còn lại có tám người.
Nghệ sĩ tuyến một chân chính không có một ai, tất cả đều là tuyến hai tuyến ba cùng với những nghệ sĩ tuyến mười tám ở trong các đoàn làm phim đóng mấy vai đánh nước tương múc nước rửa mặt. Thậm chí ngay cả người mới như Trường Tuế còn chưa xuất đạo nên chưa được tính là tuyến nào.
Hợp đồng đã ký xong, Bàn Tử trực tiếp dẫn cô đi chụp ảnh tuyên truyền quảng cáo. Bộ ảnh này sẽ giao cho phòng kinh doanh xử lý dùng để làm sơ yếu lý lịch gửi cho mấy đoàn làm phim.
Trước khi chụp ảnh tuyên truyền thì cần phải hóa trang tạo hình cái đã.
Chuyên viên trang điểm được gọi đến để trang điểm cho Trường Tuế.
Chuyên viên trang điểm là một anh chàng khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt có vẻ thanh tú, đối với gương mặt của Trường Tuế lại có cảm giác không biết nên xuống tay ở chỗ nào.
“Tôi làm chuyên viên trang điểm nhiều năm như vậy nhưng cô là người có làn da đẹp nhất mà tôi từng thấy đấy. Làn da này vừa trắng vừa mịn, chẳng cần quét phấn gì cho nhiều, chỉ cần chỉnh mấy nét ở trên lông mày này với quệt ít son nữa là ổn rồi.”
Trường Tuế lúc này đã ăn no nên tính tình vô cùng tốt, miệng ngọt ngào nói: “Cảm ơn anh.”
Thợ trang điểm cười khanh khách: “Ngoại hình đã xinh đẹp rồi mà còn lễ phép như vậy nữa, nhất định sau này tiền đồ vô lượng.”
Trường Tuế mím môi cười, cố tình bỏ qua hai cái tai thỏ thật dài trên đỉnh đầu của anh ta: “Cảm ơn lời tốt của anh.”
Quả nhiên thành phố lớn có khác, yêu quái nhiều hơn hẳn so với cái thành phố nhỏ mà cô ở. Lúc cô vừa mới đến thành phố Bắc đã gặp được hai con yêu quái. Con thụ yêu lần trước còn có vẻ hoang dã nhưng con thỏ yêu này lại hoàn toàn mang hình người, hành vi cử chỉ cũng giống con người như đúc.
Nghe nói trụ sở Cục quản lý yêu quái cũng đặt tại thành phố Bắc này.
Chuyên viên trang điểm ngồi trước mặt Trường Tuế để vẽ lông mi đột nhiên hít hà nói: “Cô dùng loại nước hoa nào vậy? Mùi thơm quá, là nhãn hiệu gì thế?”
Trường Tuế vô thức ngửi ngửi, chỉ nghe thấy mùi nước hoa từ trên người chuyên viên trang điểm mà thôi nên cô nói: “Tôi không dùng nước hoa.”
Trang điểm xong, cô được dẫn đi chụp ảnh tuyên truyền.
Thời điểm lúc Trường Tuế mặt không có biểu tình chính là một gương mặt bi quan chán đời tiêu chuẩn. Khi nhìn thẳng vào ống kính, một đôi mắt đen kịt giống như có thể trực tiếp xuyên qua ống kính nhìn thẳng vào người ở phía sau. Nhưng hết lần này đến lần khác khi cười rộ lên thì bên khóe miệng lại hiện ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ lại trở thành gương mặt vui vẻ sáng lạn.
Gương mặt của cô vẫn có nét trẻ con, hơn nữa chiều cao khó khăn lắm mới được 1m60, tay chân mảnh khảnh. Mặc dù đã mười chín tuổi nhưng nhìn qua lại giống như vị thành niên.
Cô thật sự rất ăn ảnh, chụp kiểu gì cũng đẹp, nhiếp ảnh gia vô cùng hài lòng, rất nhanh liền chụp xong hai bộ ảnh.
Làm xong hết thảy, kế tiếp chính là chờ cơ hội thử vai.
…..
Chờ trong ba ngày.
Bàn Tử đặc biệt kích động gọi điện đến cho Trường Tuế nói là đã lấy được một cơ hội thử vai rồi.
“Nghe nói là đạo diễn Tần Diệu Văn nhìn thấy ảnh chụp của cô nên đã tự mình yêu cầu cô đến thử vai! Mặc dù chỉ là một nhân vật chỉ xuất hiện vài phút thôi nhưng có thể xuất hiện trên phim của đạo diện Tần Diệu Văn vài phút, cho dù chỉ là lộ mặt thôi, cũng đã đủ trâu bò rồi!” Bàn Tử vừa lái xe vừa đặc biệt kích động nói: “Lát nữa lúc thử vai cô đừng quá khẩn trương…”
“Răng rắc”. Trường Tuế cắn một thanh socola dài.
Bàn Tử đột nhiên quay đầu liếc nhìn cô, trên gương mặt cô gái nhỏ này không hề có một chút gì gọi là khẩn trương hết, anh nghi ngờ hỏi một câu: “Có phải cô không biết Tần Diệu Văn không?”
Trường Tuế gật đầu: “Không biết.”
Bàn Tử: “…..”
Sau đó, Bàn Tử liền phổ cập kiến thức cho Trường Tuế một chút về lai lịch của Tần Diệu Văn.
Tần Diệu Văn hiện nay là một trong những đạo diễn nổi tiếng ở trong nước, ở nước ngoài cũng tiếng tăm lừng lẫy. Mấy diễn viên tham gia trong bộ phim ông ta sản xuất đã mấy lần giành được danh hiệu ảnh đế, ảnh hậu. Ông ta liên tục đứng đầu trong bảng xếp hạng đạo diễn mà các diễn viên muốn hợp tác nhất.
Bàn Tử nói đến miệng đắng lưỡi khô, lại hỏi tiếp: “Vậy còn Hạ Luật? Chắc là cô cũng biết Hạ Luật phải không? Cậu ta chính là diễn viên đảm nhận vai nam chính trong bộ phim này.”
Trường Tuế nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
Bàn Tử: “…Quên đi, sau này lại nói cho cô biết vậy.”
……
Bàn Tử dẫn theo Trường Tuế đến trước quầy lễ tân ghi danh, sau đó được mời vào trong.
Họ được đưa đến phòng trà.
Bàn Tử vừa định đưa tay gõ cửa thì cửa đã bị mở ra từ bên trong.
Một thân ảnh cao gầy mặc áo khoác màu đen, đội mũ lưỡi trai màu đen từ bên trong bước ra.
Trường Tuế vừa ngẩng đầu lên, liền cùng với người từ bên trong đi ra đối mặt.
Phía dưới vành mũ, chính là một đôi mắt hình dạng rất đẹp. Hàng mi dày rậm rủ xuống, chỉ mới liếc mắt nhìn vào, liền cảm thấy rất sâu, sâu thẳm mà không có gợn sóng, chỉ có một mảnh tĩnh mịch lạnh như băng, ngay cả ánh mắt cũng thật lạnh.
Chỉ là một cái liếc mắt nhàn nhạt như vậy rồi anh ta liền chuyển ánh mắt đi, mặt không một chút thay đổi lướt qua bên cạnh Trường Tuế.
Trường Tuế ngửi thấy mùi trên người anh ta, mát lạnh, sạch sẽ, rất dễ chịu, giống như tuyết.
Sau đó, cô liền nghe thấy âm thanh có vẻ kinh ngạc của Bàn Tử:
“Hình như đó là Hạ Luật.”