Khi Bàn Tử quay trở lại xe, anh hoàn toàn không thể khống chế được tâm tình kích động phấn khích của mình. Khóe miệng anh nhếch lên, suýt chút nữa kéo dài ra tận sau gáy: “Vừa rồi cô có nhìn thấy không? Lúc mà nước mắt cô vừa chảy ra thì mặt của phó đạo diễn cũng đơ ra luôn! Tôi nói cho cô biết, kỹ thuật diễn xuất này của cô chính là trời sinh ra để cho cô ăn bát cơm này, cô biết cái này gọi là gì không? Cái này gọi là ông trời ban thưởng bát cơm cho cô đó! Nhân vật này chắc chắn thuộc về cô rồi, chúng ta trở về đợi thông báo đi.”
Trường Tuế cứ thế im lặng một lúc lâu, dòng suy nghĩ của cô bỗng chốc trôi đi rất xa.
Cô nghĩ đến thời điểm lúc mới bắt đầu, cô rất dễ bị cuốn vào cảm xúc và cuộc sống của những người này đến nỗi bị mắc kẹt không cách nào có thể dứt ra được. Khi đó cô còn rất nhỏ, cô không biết mình phải giải quyết nó như thế nào, cũng không có một ai hiểu, đồng cảm và bằng lòng giúp đỡ cô. Hơn nữa bản thân con người cô với những người bình thường khác lại không giống nhau, cô dần dần thu mình lại và sống nội tâm hơn, thể hiện ra bên ngoài một vẻ thành thục hơn rất nhiều so với các bạn bè cùng trang lứa.
Lúc đó cô còn chưa học được cách che dấu “sự khác biệt” của mình, cô thường nói chuyện một mình với “không khí” và cảm thấy rất kỳ quái rằng tại sao người khác không thể nhìn thấy những gì mà cô đang nhìn thấy.
Người lớn thì luôn chỉ trỏ trước mặt cô, biểu hiện trên khuôn mặt của những người đó đều giống nhau, họ luôn kiêng kị, sợ hãi, chán ghét, như thể cô là một thể loại nào đó rất đáng ghét, sợ cô làm vấy bẩn họ.
Trẻ con thì cũng không muốn chơi cùng cô, tất cả đều ghét bỏ cô, và luôn bắt nạt cô. Khi ở trong huyện nhỏ đó, trẻ con đều thiếu sự giáo dục, bọn chúng thể hiện sự xấu xa của mình lên chính con người cô không một chút lưu tình. Bọn chúng gọi cô là một con quái vật, gọi cô là đứa trẻ mồ côi, thậm chí có những lúc cô còn quên luôn cái tên của chính mình.
Bọn chúng đập phá cặp sách của cô, viết cả những câu chửi thề mà chúng biết lên trên bàn học của cô, bỏ những con sâu, những con côn trùng, kể cả con rắn bị nghiền nát chết trên đường vào bàn học của cô. Thậm chí có những người còn giả vờ kết thân để làm bạn với cô, để rồi sau khi lừa gạt lòng tin của cô thì lừa cô đến một ngôi nhà ma bị bỏ hoang và nhốt cô vào bên trong đó.
Cô bị nhốt trong ngôi nhà ma bị bỏ hoang đó suốt hai ngày hai đêm, không một ai đến tìm cô hết. Trong lòng cô biết chắc là nhất định sẽ có người phát hiện ra cô bị mất tích, chỉ là họ không muốn đến tìm cô mà thôi, trên đời này, không một ai quan tâm để ý đến cô cả.
Cô cuộn mình lại, ôm hai đầu gối của chính mình, ngồi co ro trong một góc tường. Cô nghĩ, giá như mình có thể chết đi thì tốt biết bao, vì dù sao trên thế giới này cũng chẳng một ai quan tâm hay để ý đến sự tồn tại của cô hết.
Cho đến khi cô được Khương Tô đi ngang qua và phát hiện.
Đến tận bây giờ cô còn nhớ rất rõ câu nói đầu tiên khi Khương Tô nói, giống như bà ấy đang hỏi cô nhưng cũng giống như tự lẩm bẩm một mình: “Là bị vứt bỏ à?”
Khương Tô nhặt cô về.
Trong một thời gian rất dài, cô là một con quái vật nhỏ không gia đình, không người thân bạn bè, thậm chí cô còn ghét bỏ ngay cả chính bản thân mình, xem mình như một con quái vật.
Cho đến khi cô gặp được Khương Tô.
Khương Tô đưa cô rời khỏi ngôi nhà bị bỏ hoang đó.
Khương Tô đã dạy cho cô biết cách sử dụng năng lực của chính mình như thế nào.
Bà ấy còn đặt cho cô một cái tên mới.
Trường Tuế, Trường Tuế, nghĩa là sống lâu trăm tuổi.
Để không trở thành người bị vứt bỏ, cô dường như lao vào làm hết tất cả mọi việc.
Khi Khương Tô hỏi cô rằng cô có muốn học một vài bản lĩnh của bà ấy hay không, cô gật đầu mạnh mẽ mà không một chút do dự.
Khương Tô trở thành sư phụ đầu tiên của cô.
Sau đó, vì muốn bảo toàn tính mạng cho cô, Khương Tô đã đưa cô đến chùa Thanh Sơn.
Khương Tô đã nói chuyện với đại sư Tuệ Viễn suốt cả buổi chiều, ngay sau đó cô trở thành đệ tử của đại sư Tuệ Viễn.
Trường Tuế ở nơi đó, có một người sư phụ chín mươi tuổi, có đại sư huynh lớn hơn cô cả mấy chục tuổi, còn có sư điệt lớn hơn cô mười mấy tuổi.
Khi đó cô chỉ mới mười tuổi, đệ tử của các sư huynh còn lớn tuổi hơn cả cô. Mặc dù cô tuổi nhỏ nhưng chức phận lại lớn, hơn nữa lại còn là con gái, cô dường như trở thành linh vật trong chùa.
Ngay cả những sư huynh ngoài mặt luôn nghiêm khắc với cô nhưng thật ra lại rất nuông chiều cô.
Đệ tử của các sư huynh không để cô làm bất cứ việc gì, có cái gì tốt đẹp cũng đều dành cho cô một phần.
Ban đầu cô cũng rất sợ bị họ phát hiện ra “sự khác biệt” của cô.
Cô rất cẩn thận để che giấu bản thân mình.
Lần đầu tiên, khi cô không cẩn thận đã để lộ ra một mặt khác của mình, cô run lên vì sợ hãi và khuôn mặt đầy nước mắt, đó là lần đầu tiên cô khóc kể từ khi cô nhận biết được con người mình.
Toàn bộ hòa thượng trong chùa Thanh Sơn đều rất hoảng sợ, các sự huynh và sư điệt đều vây quanh cô, liên tục giải thích với cô rằng họ tuyệt đối sẽ không bao giờ xua đuổi cô, hơn nữa còn lập nên lời thề son sắt, bảo đảm họ chẳng sợ cô chút nào.
“Đệ tử của Phật môn, lẽ nào lại sợ yêu ma quỷ quái? Tiểu sư muội, cô cũng đừng nên sợ.” Sư huynh Thanh Minh, người ở đằng sau phụ trách công việc bếp núc vuốt đầu cô, nói như vậy với cô.
Cô với vẻ mặt non nớt ngơ ngác nhìn sư huynh ấy, hỏi: “Các huynh sẽ không đuổi muội đi sao?”
Sư huynh Thanh Minh cười: “Chùa Thanh Sơn là nhà của muội, không ai có quyền đuổi muội ra khỏi nhà cả.”
Đây là lần đầu tiên, cô có một nơi để gọi là nhà, một nơi mà cô sẽ không bị xua đuổi.
Ngoài ra còn có một nhóm người xem nhau như người trong một gia đình.
Họ đối với cô đơn thuần chỉ là tò mò về điều “đặc biệt” đó của cô, ngoài ra không một chút chán ghét hay sợ hãi, thậm chí dù chỉ là điều nhỏ nhất họ cũng không có gì khiến cho cô có cảm giác rằng cô không giống họ.
Cô cứ thế mà lớn lên trong môi trường như vậy, từ từ học cách coi mình như một người bình thường, và cũng từ từ học cách sống chung với những ký ức, cảm xúc không thuộc về cô, nhưng trái lại nó luôn tồn tại trong tâm trí cô.
Nghĩ đến chùa Thanh Sơn, khóe miệng của Trường Tuế không khỏi nở nụ cười tươi rói.
Cô đã trải qua vô số tháng ngày yên bình nhưng rất hạnh phúc ở nơi đó, cho dù cô có đi đâu đi chăng nữa thì trong trái tim cô vẫn luôn có một nơi để cô luôn hướng về đó là chùa Thanh Sơn.
Chỉ có điều khi cô bị tra tấn bởi những cảm xúc đau đớn và tuyệt vọng đó, thì cô cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó những điều này sẽ trở thành công cụ cho cô sử dụng.
Cô đột nhiên giơ tay lên, nhìn vào đường chỉ sinh mệnh ngắn ngủi và mờ nhạt trong lòng bàn tay của mình mà chỉ có cô và Khương Tô mới nhìn thấy được, khi nào đường chỉ sinh mệnh này biến mất cũng là lúc mạng sống của cô kết thúc.
Ánh mắt của Trường Tuế trở nên tối sầm, lòng bàn tay cô nắm chặt lại.
Cô cần phải tích góp đủ công đức trước tuổi hai mươi.
Thời gian còn lại dành cho cô cũng không còn nhiều.
Trường Tuế cứ thế im lặng một lúc lâu, dòng suy nghĩ của cô bỗng chốc trôi đi rất xa.
Cô nghĩ đến thời điểm lúc mới bắt đầu, cô rất dễ bị cuốn vào cảm xúc và cuộc sống của những người này đến nỗi bị mắc kẹt không cách nào có thể dứt ra được. Khi đó cô còn rất nhỏ, cô không biết mình phải giải quyết nó như thế nào, cũng không có một ai hiểu, đồng cảm và bằng lòng giúp đỡ cô. Hơn nữa bản thân con người cô với những người bình thường khác lại không giống nhau, cô dần dần thu mình lại và sống nội tâm hơn, thể hiện ra bên ngoài một vẻ thành thục hơn rất nhiều so với các bạn bè cùng trang lứa.
Lúc đó cô còn chưa học được cách che dấu “sự khác biệt” của mình, cô thường nói chuyện một mình với “không khí” và cảm thấy rất kỳ quái rằng tại sao người khác không thể nhìn thấy những gì mà cô đang nhìn thấy.
Người lớn thì luôn chỉ trỏ trước mặt cô, biểu hiện trên khuôn mặt của những người đó đều giống nhau, họ luôn kiêng kị, sợ hãi, chán ghét, như thể cô là một thể loại nào đó rất đáng ghét, sợ cô làm vấy bẩn họ.
Trẻ con thì cũng không muốn chơi cùng cô, tất cả đều ghét bỏ cô, và luôn bắt nạt cô. Khi ở trong huyện nhỏ đó, trẻ con đều thiếu sự giáo dục, bọn chúng thể hiện sự xấu xa của mình lên chính con người cô không một chút lưu tình. Bọn chúng gọi cô là một con quái vật, gọi cô là đứa trẻ mồ côi, thậm chí có những lúc cô còn quên luôn cái tên của chính mình.
Bọn chúng đập phá cặp sách của cô, viết cả những câu chửi thề mà chúng biết lên trên bàn học của cô, bỏ những con sâu, những con côn trùng, kể cả con rắn bị nghiền nát chết trên đường vào bàn học của cô. Thậm chí có những người còn giả vờ kết thân để làm bạn với cô, để rồi sau khi lừa gạt lòng tin của cô thì lừa cô đến một ngôi nhà ma bị bỏ hoang và nhốt cô vào bên trong đó.
Cô bị nhốt trong ngôi nhà ma bị bỏ hoang đó suốt hai ngày hai đêm, không một ai đến tìm cô hết. Trong lòng cô biết chắc là nhất định sẽ có người phát hiện ra cô bị mất tích, chỉ là họ không muốn đến tìm cô mà thôi, trên đời này, không một ai quan tâm để ý đến cô cả.
Cô cuộn mình lại, ôm hai đầu gối của chính mình, ngồi co ro trong một góc tường. Cô nghĩ, giá như mình có thể chết đi thì tốt biết bao, vì dù sao trên thế giới này cũng chẳng một ai quan tâm hay để ý đến sự tồn tại của cô hết.
Cho đến khi cô được Khương Tô đi ngang qua và phát hiện.
Đến tận bây giờ cô còn nhớ rất rõ câu nói đầu tiên khi Khương Tô nói, giống như bà ấy đang hỏi cô nhưng cũng giống như tự lẩm bẩm một mình: “Là bị vứt bỏ à?”
Khương Tô nhặt cô về.
Trong một thời gian rất dài, cô là một con quái vật nhỏ không gia đình, không người thân bạn bè, thậm chí cô còn ghét bỏ ngay cả chính bản thân mình, xem mình như một con quái vật.
Cho đến khi cô gặp được Khương Tô.
Khương Tô đưa cô rời khỏi ngôi nhà bị bỏ hoang đó.
Khương Tô đã dạy cho cô biết cách sử dụng năng lực của chính mình như thế nào.
Bà ấy còn đặt cho cô một cái tên mới.
Trường Tuế, Trường Tuế, nghĩa là sống lâu trăm tuổi.
Để không trở thành người bị vứt bỏ, cô dường như lao vào làm hết tất cả mọi việc.
Khi Khương Tô hỏi cô rằng cô có muốn học một vài bản lĩnh của bà ấy hay không, cô gật đầu mạnh mẽ mà không một chút do dự.
Khương Tô trở thành sư phụ đầu tiên của cô.
Sau đó, vì muốn bảo toàn tính mạng cho cô, Khương Tô đã đưa cô đến chùa Thanh Sơn.
Khương Tô đã nói chuyện với đại sư Tuệ Viễn suốt cả buổi chiều, ngay sau đó cô trở thành đệ tử của đại sư Tuệ Viễn.
Trường Tuế ở nơi đó, có một người sư phụ chín mươi tuổi, có đại sư huynh lớn hơn cô cả mấy chục tuổi, còn có sư điệt lớn hơn cô mười mấy tuổi.
Khi đó cô chỉ mới mười tuổi, đệ tử của các sư huynh còn lớn tuổi hơn cả cô. Mặc dù cô tuổi nhỏ nhưng chức phận lại lớn, hơn nữa lại còn là con gái, cô dường như trở thành linh vật trong chùa.
Ngay cả những sư huynh ngoài mặt luôn nghiêm khắc với cô nhưng thật ra lại rất nuông chiều cô.
Đệ tử của các sư huynh không để cô làm bất cứ việc gì, có cái gì tốt đẹp cũng đều dành cho cô một phần.
Ban đầu cô cũng rất sợ bị họ phát hiện ra “sự khác biệt” của cô.
Cô rất cẩn thận để che giấu bản thân mình.
Lần đầu tiên, khi cô không cẩn thận đã để lộ ra một mặt khác của mình, cô run lên vì sợ hãi và khuôn mặt đầy nước mắt, đó là lần đầu tiên cô khóc kể từ khi cô nhận biết được con người mình.
Toàn bộ hòa thượng trong chùa Thanh Sơn đều rất hoảng sợ, các sự huynh và sư điệt đều vây quanh cô, liên tục giải thích với cô rằng họ tuyệt đối sẽ không bao giờ xua đuổi cô, hơn nữa còn lập nên lời thề son sắt, bảo đảm họ chẳng sợ cô chút nào.
“Đệ tử của Phật môn, lẽ nào lại sợ yêu ma quỷ quái? Tiểu sư muội, cô cũng đừng nên sợ.” Sư huynh Thanh Minh, người ở đằng sau phụ trách công việc bếp núc vuốt đầu cô, nói như vậy với cô.
Cô với vẻ mặt non nớt ngơ ngác nhìn sư huynh ấy, hỏi: “Các huynh sẽ không đuổi muội đi sao?”
Sư huynh Thanh Minh cười: “Chùa Thanh Sơn là nhà của muội, không ai có quyền đuổi muội ra khỏi nhà cả.”
Đây là lần đầu tiên, cô có một nơi để gọi là nhà, một nơi mà cô sẽ không bị xua đuổi.
Ngoài ra còn có một nhóm người xem nhau như người trong một gia đình.
Họ đối với cô đơn thuần chỉ là tò mò về điều “đặc biệt” đó của cô, ngoài ra không một chút chán ghét hay sợ hãi, thậm chí dù chỉ là điều nhỏ nhất họ cũng không có gì khiến cho cô có cảm giác rằng cô không giống họ.
Cô cứ thế mà lớn lên trong môi trường như vậy, từ từ học cách coi mình như một người bình thường, và cũng từ từ học cách sống chung với những ký ức, cảm xúc không thuộc về cô, nhưng trái lại nó luôn tồn tại trong tâm trí cô.
Nghĩ đến chùa Thanh Sơn, khóe miệng của Trường Tuế không khỏi nở nụ cười tươi rói.
Cô đã trải qua vô số tháng ngày yên bình nhưng rất hạnh phúc ở nơi đó, cho dù cô có đi đâu đi chăng nữa thì trong trái tim cô vẫn luôn có một nơi để cô luôn hướng về đó là chùa Thanh Sơn.
Chỉ có điều khi cô bị tra tấn bởi những cảm xúc đau đớn và tuyệt vọng đó, thì cô cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó những điều này sẽ trở thành công cụ cho cô sử dụng.
Cô đột nhiên giơ tay lên, nhìn vào đường chỉ sinh mệnh ngắn ngủi và mờ nhạt trong lòng bàn tay của mình mà chỉ có cô và Khương Tô mới nhìn thấy được, khi nào đường chỉ sinh mệnh này biến mất cũng là lúc mạng sống của cô kết thúc.
Ánh mắt của Trường Tuế trở nên tối sầm, lòng bàn tay cô nắm chặt lại.
Cô cần phải tích góp đủ công đức trước tuổi hai mươi.
Thời gian còn lại dành cho cô cũng không còn nhiều.