Cách gần hai tháng mới nhìn thấy Lệ Ngạn Thư, cấp dưới không nghĩ rằng lại xảy ra tình huống như thế này.
Tạ Khởi mất tích dưới biển, Lệ Ngạn Thư bị cảnh sát đưa đi, bởi vì mảnh vỡ thủy tinh trên tay y có vết máu của Tạ Khởi.
Cảnh sát nghi ngờ đây là mưu sát, nhưng lại không thể tìm thấy bằng chứng thuyết phục hơn.
Cùng với sự giúp đỡ của đội ngũ luật sư bên tập đoàn Tạ thị, Lệ Ngạn Thư không bị câu lưu*.
(*Câu lưu: là một hình thức được dùng để lấy lời khai, lấy thông tin rồi chuyển qua ký giấy tạm giữ, tạm giam)
Y nhanh chóng trở lại vùng biển kia, ngày qua ngày hỗ trợ trục vớt cùng đội cứu viện.
Nhưng chẳng có bất kỳ tin tức nào, biển cả vô tận có thể cắn nuốt tất cả, xác suất Tạ Khởi còn sống quá thấp.
Cuối cùng đoàn cứu viện cũng rời đi, Lệ Ngạn Thư vẫn thuê thêm một đội tư nhân để tiếp tục tìm kiếm.
Đồng thời trở về Tạ thị, ổn định lại tập đoàn đang náo loạn.
Cấp dưới khuyên y ngay lúc này nên lập tức chiếm lại vị trí tổng giám đốc, Lệ Ngạn Thư lại kiên quyết nói: “Tạ Khởi chỉ là mất tích mà thôi, sớm hay muộn cũng sẽ trở về!”
Cấp dưới thấy thái độ của y có chút điên cuồng, nhất thời không dám nói chuyện.
Lệ Ngạn Thư trở lại biệt thự, con gái bởi vì rời xa cha mẹ trong thời gian dài, lo âu đến nỗi oa oa khóc lớn.
Y ôm lấy cơ thể nho nhỏ của con bé: “Cha con nhất định sẽ trở về, cha chỉ là… Tạm thời rời đi một khoảng thời gian mà thôi.”
“Bảo bối đừng khóc, mẹ nhất định sẽ tìm cha về cho con.”
Lệ Ngạn Thư lặp đi lặp lại tựa như một lời tuyên bố, nhiều lần như vậy, dường như đến chính y cũng bị nó thuyết phục.
Tin rằng Tạ Khởi không có chết, hắn nhất định còn sống.
Con gái ở trong ngực y khóc đủ rồi ngủ, y thật cẩn thận mà ôm con bé vào trong lòng.
Lệ Ngạn Thư đã rất nhiều đêm mất ngủ, y phải dựa vào lượng lớn thuốc mới có thể tạm thời yên giấc.
Lần uống thuốc gần đây nhất, là khi y vẫn còn trên bờ biển tìm kiếm Tạ Khởi.
Nhân viên cứu viện không yên tâm với trạng thái của y, không cho phép y xuống biển cùng, cũng yêu cầu y ngủ một giấc, trạng thái tinh thần tốt một chút mới có thể đi theo.
Đêm đó Lệ Ngạn Thư liền dùng thuốc ngủ quá liều, may mắn có người phát hiện kịp thời đưa đến bệnh viện rửa ruột.
Bọn họ đều nói phải tìm bác sĩ tâm lý cho Lệ Ngạn Thư, nhưng y cự tuyệt.
Y biết bản thân không có bệnh, nếu thật sự có, bệnh này bác sĩ tâm lý không chữa được.
Bởi vì chỉ có Tạ Khởi mới có thể chữa cho y mà thôi.
Công tác cứu hộ đã bắt đầu mở rộng phạm vi, liên quan đến phụ cận ven bờ.
Thời điểm tốt nhất để cứu hộ sớm đã qua đi, ở trên biển trục vớt chỉ là vô nghĩa.
Nhưng Lệ Ngạn Thư vẫn kiên trì, cho dù thật sự đã chết, cũng phải mang thi thể đến trước mặt y.
Ban ngày Lệ Ngạn Thư mang theo con gái đến công ty, buổi tối lại tới bờ biển xem xét tình hình tìm kiếm Tạ Khởi.
Đồng thời mỗi ngày đều dùng thuốc để duy trì giấc ngủ.
Thời điểm y phát hiện không thích hợp, tất cả đã không còn kịp.
Ngày ấy y chơi cùng con gái ở trên thảm, gần đây tâm trạng con bé vẫn luôn kém cỏi, có điều nhờ nỗ lực của Lệ Ngạn Thư và sự can thiệp của chuyên gia tâm lý trẻ em, con bé cũng khá lên rất nhiều.
Đã có chút tâm tình, đang đùa nghịch cùng một ít đồ chơi nhỏ.
Tay phải Lệ Ngạn Thư cầm giấy tờ, tay trái cầm một con búp bê vải chơi cùng con gái.
Bỗng nhiên con bé lại khóc lớn, kinh hoảng sợ hãi mà rơi nước mắt, hai tay ôm chặt lấy búp bê trong ngực mình: “Mẹ… Chảy máu.”
Lệ Ngạn Thư chậm rãi cúi đầu, nhìn qua quần tây màu đen cũng không quá rõ ràng.
Nhưng vết máu phía dưới đã loang thành một mảng lớn, nhiễm hồng cả tấm thảm sáng màu.
Cơn đau đớn muộn màng, rốt cuộc cũng đến với thân thể y.
Đồng thời cũng mang đi, một sinh mạng mà y chưa từng cảm nhận được.
Tạ Khởi mất tích dưới biển, Lệ Ngạn Thư bị cảnh sát đưa đi, bởi vì mảnh vỡ thủy tinh trên tay y có vết máu của Tạ Khởi.
Cảnh sát nghi ngờ đây là mưu sát, nhưng lại không thể tìm thấy bằng chứng thuyết phục hơn.
Cùng với sự giúp đỡ của đội ngũ luật sư bên tập đoàn Tạ thị, Lệ Ngạn Thư không bị câu lưu*.
(*Câu lưu: là một hình thức được dùng để lấy lời khai, lấy thông tin rồi chuyển qua ký giấy tạm giữ, tạm giam)
Y nhanh chóng trở lại vùng biển kia, ngày qua ngày hỗ trợ trục vớt cùng đội cứu viện.
Nhưng chẳng có bất kỳ tin tức nào, biển cả vô tận có thể cắn nuốt tất cả, xác suất Tạ Khởi còn sống quá thấp.
Cuối cùng đoàn cứu viện cũng rời đi, Lệ Ngạn Thư vẫn thuê thêm một đội tư nhân để tiếp tục tìm kiếm.
Đồng thời trở về Tạ thị, ổn định lại tập đoàn đang náo loạn.
Cấp dưới khuyên y ngay lúc này nên lập tức chiếm lại vị trí tổng giám đốc, Lệ Ngạn Thư lại kiên quyết nói: “Tạ Khởi chỉ là mất tích mà thôi, sớm hay muộn cũng sẽ trở về!”
Cấp dưới thấy thái độ của y có chút điên cuồng, nhất thời không dám nói chuyện.
Lệ Ngạn Thư trở lại biệt thự, con gái bởi vì rời xa cha mẹ trong thời gian dài, lo âu đến nỗi oa oa khóc lớn.
Y ôm lấy cơ thể nho nhỏ của con bé: “Cha con nhất định sẽ trở về, cha chỉ là… Tạm thời rời đi một khoảng thời gian mà thôi.”
“Bảo bối đừng khóc, mẹ nhất định sẽ tìm cha về cho con.”
Lệ Ngạn Thư lặp đi lặp lại tựa như một lời tuyên bố, nhiều lần như vậy, dường như đến chính y cũng bị nó thuyết phục.
Tin rằng Tạ Khởi không có chết, hắn nhất định còn sống.
Con gái ở trong ngực y khóc đủ rồi ngủ, y thật cẩn thận mà ôm con bé vào trong lòng.
Lệ Ngạn Thư đã rất nhiều đêm mất ngủ, y phải dựa vào lượng lớn thuốc mới có thể tạm thời yên giấc.
Lần uống thuốc gần đây nhất, là khi y vẫn còn trên bờ biển tìm kiếm Tạ Khởi.
Nhân viên cứu viện không yên tâm với trạng thái của y, không cho phép y xuống biển cùng, cũng yêu cầu y ngủ một giấc, trạng thái tinh thần tốt một chút mới có thể đi theo.
Đêm đó Lệ Ngạn Thư liền dùng thuốc ngủ quá liều, may mắn có người phát hiện kịp thời đưa đến bệnh viện rửa ruột.
Bọn họ đều nói phải tìm bác sĩ tâm lý cho Lệ Ngạn Thư, nhưng y cự tuyệt.
Y biết bản thân không có bệnh, nếu thật sự có, bệnh này bác sĩ tâm lý không chữa được.
Bởi vì chỉ có Tạ Khởi mới có thể chữa cho y mà thôi.
Công tác cứu hộ đã bắt đầu mở rộng phạm vi, liên quan đến phụ cận ven bờ.
Thời điểm tốt nhất để cứu hộ sớm đã qua đi, ở trên biển trục vớt chỉ là vô nghĩa.
Nhưng Lệ Ngạn Thư vẫn kiên trì, cho dù thật sự đã chết, cũng phải mang thi thể đến trước mặt y.
Ban ngày Lệ Ngạn Thư mang theo con gái đến công ty, buổi tối lại tới bờ biển xem xét tình hình tìm kiếm Tạ Khởi.
Đồng thời mỗi ngày đều dùng thuốc để duy trì giấc ngủ.
Thời điểm y phát hiện không thích hợp, tất cả đã không còn kịp.
Ngày ấy y chơi cùng con gái ở trên thảm, gần đây tâm trạng con bé vẫn luôn kém cỏi, có điều nhờ nỗ lực của Lệ Ngạn Thư và sự can thiệp của chuyên gia tâm lý trẻ em, con bé cũng khá lên rất nhiều.
Đã có chút tâm tình, đang đùa nghịch cùng một ít đồ chơi nhỏ.
Tay phải Lệ Ngạn Thư cầm giấy tờ, tay trái cầm một con búp bê vải chơi cùng con gái.
Bỗng nhiên con bé lại khóc lớn, kinh hoảng sợ hãi mà rơi nước mắt, hai tay ôm chặt lấy búp bê trong ngực mình: “Mẹ… Chảy máu.”
Lệ Ngạn Thư chậm rãi cúi đầu, nhìn qua quần tây màu đen cũng không quá rõ ràng.
Nhưng vết máu phía dưới đã loang thành một mảng lớn, nhiễm hồng cả tấm thảm sáng màu.
Cơn đau đớn muộn màng, rốt cuộc cũng đến với thân thể y.
Đồng thời cũng mang đi, một sinh mạng mà y chưa từng cảm nhận được.