Lệ Ngạn Thư trầm mặc nhìn Tạ Khởi một lượt, khoé miệng dãn ra một nụ cười.
Nhìn tươi cười của y, sắc mặt Tạ Khởi càng lạnh băng.
Giống như cảm thấy y hết thuốc chữa, hắn xoay người rời đi, Lệ Ngạn Thư cũng không giữ lại.
Có lẽ con người luôn có thói hư tật xấu như vậy, lúc trước Tạ Khởi mãn tâm mãn nhãn* đều là y, y lại không quý trọng.
(*Mãn tâm mãn nhãn: Được dùng để diễn tả tình yêu vô cùng sâu nặng, trong trái tim hay ánh mắt đều chứa người đó)
Nhưng không có nghĩa hắn muốn thu hồi là thu hồi, hơn nữa còn ương bướng không nghe lời, bỏ đi làm loạn bên một Omega khác.
Chuyện này thành công chọc giận Lệ Ngạn Thư, Tạ Khởi đi rồi, y ở ngõ nhỏ, châm một điếu thuốc lá.
Còn chưa hút xong, điếu thuốc cháy dở bị y dùng sức ném xuống đất, tựa như bóp chết loài sâu bọ nào đó, hung hăng nghiền nát.
Y lấy điện thoại: “Omega bên cạnh Tạ Khởi gọi là gì, từ đâu đến đều điều tra rõ cho tôi.”
“Thêm nữa từ hôm nay trở đi, theo dõi sát Tạ Khởi, nhất cử nhất động của em ấy, tôi đều phải biết rõ.”
Tạ Khởi không biết những gì Lệ Ngạn Thư đang làm.
Hoặc cho dù biết, hắn cũng không muốn quan tâm.
Hắn trở lại căn nhà cho thuê, sắc mặt vẫn âm trầm.
Trần Tư lo lắng hỏi: “Anh và anh trai cãi nhau sao?”
Tạ Khởi miễn cưỡng cười cười: “Ừm.” Hắn chậm rãi thở hắt ra, trong lòng đau âm ỉ: “Xin lỗi, hôm nay em về trước được không? Anh có chút không khoẻ.”
Vẻ mặt Trần Tư hơi đơ cứng, nhưng cũng không nói gì, vẫn lựa chọn đứng dậy rời đi.
Bọn họ ở bên nhau chưa được bao lâu, nhưng Trần Tư căn bản chẳng cảm nhận được Tạ Khởi có chút nào thích mình.
Nhưng vì đã theo đuổi hắn từ lâu, có thể cùng đối phương ở bên nhau đã là rất may mắn.
Trần Tư tin tưởng, chỉ cần bên nhau đủ lâu dài, nhất định Tạ Khởi sẽ yêu mình.
Y rời khỏi nhà Tạ Khởi, nghĩ thầm anh trai Tạ Khởi lớn lên thật sự rất quen mắt, nhưng nhớ không ra đã gặp ở đâu.
Trong lòng đang suy nghĩ, dưới chân hẫng một nhịp, Trần Tư hoảng hốt kêu lên, suýt nữa lăn từ cầu thang xuống cổng lớn.
Y rơi vào một cái ôm mang theo mùi gỗ, trộn lẫn vị thuốc lá.
Trần Tư chậm rãi ngẩng đầu, đập vào mắt y chính là gương mặt xinh đẹp đến hung hãn.
Đồng tử màu xanh lục như dụ dỗ người khác hãm sâu xuống vực thẳm, hiện tại trong đôi mắt ấy, đều là ảnh ngược của y.
Trần Tư đỏ mặt trong nháy mắt, nhanh chóng giãy giụa thoát ra khỏi lồng ngực Lệ Ngạn Thư.
Y ngượng ngùng nói cảm ơn, xoay người muốn chạy.
Đối phương lại giơ tay kéo y lại: “Để anh đưa em về.”
Trần Tư trầm mặc, không trả lời.
Lệ Ngạn Thư: “Đã muộn thế này rồi, Omega như em trở về một mình cũng không an toàn, anh đưa em đi.”
Trần Tư: “Để em báo với Tạ Khởi một tiếng đã.”
Dứt lời định lấy điện thoại ra, chưa kịp mở lên, màn hình đã bị một bàn tay thon dài tái nhợt chặn lại.
Lòng bàn tay chạm nhau, Trần Tư cảm nhận được nhiệt độ trên tay của Lệ Ngạn Thư rất thấp, xúc cảm hơi lành lạnh.
Y nhìn về phía Lệ Ngạn Thư, chỉ thấy đối phương nhẹ nhàng đưa lên một ngón tay, để ở giữa môi: “Tạ Khởi sẽ không vui nếu biết em tiếp xúc với anh.”
“Vậy nên… chuyện này là bí mật của chúng ta.”
“Em có thể giữ bí mật không?”
Tuy là dò hỏi, nhưng dưới ánh mắt của đối phương, Trần Tư có thể cảm nhận được sự áp bách cực đại, lập tức từ bỏ ý định gọi điện thoại cho Tạ Khởi.
Y có chút sợ Lệ Ngạn Thư, nhưng nhịp tim lại tăng nhanh một cách kỳ lạ.
Bởi vì đối phương là Alpha sao?
Bàn tay đang đè điện thoại lại nhẹ nhàng chạm chạm mu bàn tay y.
Trần Tư nghe thấy Lệ Ngạn Thư thấp giọng hài lòng nói.
“Bé ngoan.”
Nhìn tươi cười của y, sắc mặt Tạ Khởi càng lạnh băng.
Giống như cảm thấy y hết thuốc chữa, hắn xoay người rời đi, Lệ Ngạn Thư cũng không giữ lại.
Có lẽ con người luôn có thói hư tật xấu như vậy, lúc trước Tạ Khởi mãn tâm mãn nhãn* đều là y, y lại không quý trọng.
(*Mãn tâm mãn nhãn: Được dùng để diễn tả tình yêu vô cùng sâu nặng, trong trái tim hay ánh mắt đều chứa người đó)
Nhưng không có nghĩa hắn muốn thu hồi là thu hồi, hơn nữa còn ương bướng không nghe lời, bỏ đi làm loạn bên một Omega khác.
Chuyện này thành công chọc giận Lệ Ngạn Thư, Tạ Khởi đi rồi, y ở ngõ nhỏ, châm một điếu thuốc lá.
Còn chưa hút xong, điếu thuốc cháy dở bị y dùng sức ném xuống đất, tựa như bóp chết loài sâu bọ nào đó, hung hăng nghiền nát.
Y lấy điện thoại: “Omega bên cạnh Tạ Khởi gọi là gì, từ đâu đến đều điều tra rõ cho tôi.”
“Thêm nữa từ hôm nay trở đi, theo dõi sát Tạ Khởi, nhất cử nhất động của em ấy, tôi đều phải biết rõ.”
Tạ Khởi không biết những gì Lệ Ngạn Thư đang làm.
Hoặc cho dù biết, hắn cũng không muốn quan tâm.
Hắn trở lại căn nhà cho thuê, sắc mặt vẫn âm trầm.
Trần Tư lo lắng hỏi: “Anh và anh trai cãi nhau sao?”
Tạ Khởi miễn cưỡng cười cười: “Ừm.” Hắn chậm rãi thở hắt ra, trong lòng đau âm ỉ: “Xin lỗi, hôm nay em về trước được không? Anh có chút không khoẻ.”
Vẻ mặt Trần Tư hơi đơ cứng, nhưng cũng không nói gì, vẫn lựa chọn đứng dậy rời đi.
Bọn họ ở bên nhau chưa được bao lâu, nhưng Trần Tư căn bản chẳng cảm nhận được Tạ Khởi có chút nào thích mình.
Nhưng vì đã theo đuổi hắn từ lâu, có thể cùng đối phương ở bên nhau đã là rất may mắn.
Trần Tư tin tưởng, chỉ cần bên nhau đủ lâu dài, nhất định Tạ Khởi sẽ yêu mình.
Y rời khỏi nhà Tạ Khởi, nghĩ thầm anh trai Tạ Khởi lớn lên thật sự rất quen mắt, nhưng nhớ không ra đã gặp ở đâu.
Trong lòng đang suy nghĩ, dưới chân hẫng một nhịp, Trần Tư hoảng hốt kêu lên, suýt nữa lăn từ cầu thang xuống cổng lớn.
Y rơi vào một cái ôm mang theo mùi gỗ, trộn lẫn vị thuốc lá.
Trần Tư chậm rãi ngẩng đầu, đập vào mắt y chính là gương mặt xinh đẹp đến hung hãn.
Đồng tử màu xanh lục như dụ dỗ người khác hãm sâu xuống vực thẳm, hiện tại trong đôi mắt ấy, đều là ảnh ngược của y.
Trần Tư đỏ mặt trong nháy mắt, nhanh chóng giãy giụa thoát ra khỏi lồng ngực Lệ Ngạn Thư.
Y ngượng ngùng nói cảm ơn, xoay người muốn chạy.
Đối phương lại giơ tay kéo y lại: “Để anh đưa em về.”
Trần Tư trầm mặc, không trả lời.
Lệ Ngạn Thư: “Đã muộn thế này rồi, Omega như em trở về một mình cũng không an toàn, anh đưa em đi.”
Trần Tư: “Để em báo với Tạ Khởi một tiếng đã.”
Dứt lời định lấy điện thoại ra, chưa kịp mở lên, màn hình đã bị một bàn tay thon dài tái nhợt chặn lại.
Lòng bàn tay chạm nhau, Trần Tư cảm nhận được nhiệt độ trên tay của Lệ Ngạn Thư rất thấp, xúc cảm hơi lành lạnh.
Y nhìn về phía Lệ Ngạn Thư, chỉ thấy đối phương nhẹ nhàng đưa lên một ngón tay, để ở giữa môi: “Tạ Khởi sẽ không vui nếu biết em tiếp xúc với anh.”
“Vậy nên… chuyện này là bí mật của chúng ta.”
“Em có thể giữ bí mật không?”
Tuy là dò hỏi, nhưng dưới ánh mắt của đối phương, Trần Tư có thể cảm nhận được sự áp bách cực đại, lập tức từ bỏ ý định gọi điện thoại cho Tạ Khởi.
Y có chút sợ Lệ Ngạn Thư, nhưng nhịp tim lại tăng nhanh một cách kỳ lạ.
Bởi vì đối phương là Alpha sao?
Bàn tay đang đè điện thoại lại nhẹ nhàng chạm chạm mu bàn tay y.
Trần Tư nghe thấy Lệ Ngạn Thư thấp giọng hài lòng nói.
“Bé ngoan.”