Cô bước về phía Lạc Tử Trình muốn đi cùng anh ra một góc khác nói chuyện, nhưng cô vừa bước hai bước, Sở Vũ cũng bước theo hai bước, bám sát không rời.
Cô quay lại nhìn Sở Vũ, "Anh đi theo tôi làm gì?"
Sở Vũ không trả lời cô mà cứng họng hỏi ngược lại, "Vậy cô đi theo anh ta làm gì?"
Lạc Thuần Hy gằn từng chữ một, "Tôi và anh ấy giải quyết chuyện cá nhân."
Nói xong, cô xoay người kéo Lạc Tử Trình đi về phía trước, đi được một bước quay đầu lại răn đe Sở Vũ, "Anh dám đi theo tôi dám chặt đứt chân anh, tin hay không thì tuỳ!"
Sở Vũ xì một tiếng đứng tại chỗ. Anh mới không thèm tin đấy!
Thấy Lạc Thuần Hy và Lạc Tử Trình đã đi khá xa, anh quay lại lườm mấy người ở đây, "Nhìn cái gì mà nhìn, lộ thì lộ thôi, tôi mới không thích người hung dữ như cô ta, ai thèm thích cô ta chứ, tôi còn lâu mới thích cô ta, kiếp sau cũng không thích cô ta, tôi ghét cô ta lắm đấy, ghét lắm đấy!"
Nói xong lấy một ly rượu trên bàn uống một ngụm lớn, giống như hận không thể nuốt luôn cái ly thuỷ tinh.
Mọi người:...... Không thích thì không thích. Phản ứng lớn như vậy làm cái gì? Rõ ràng là đang già mồm cái láo.
-----
Lạc Tử Trình và Lạc Thuần Hy đi đến một góc khuất hơn.
Cô chưa nói gì, Lạc Tử Trình mở miệng trước, "Mấy năm nay, em...... Sống có tốt không?"
Lạc Thuần Hy mím môi một lúc, mới nói: "Rất tốt, có Sở Vũ bày trò, có cha nuôi bao che, có chuyện để làm..... Ừm... Cũng không thiếu gì."
Lạc Tử Trình ngập ngừng một lúc, "Thực ra, sau khi em đi.... Cha mẹ rất nhớ em."
Anh cũng rất nhớ em.....
Lạc Thuần Hy lại tỏ vẻ không quan tâm lắm, "Vậy sao?"
Thấy thái độ cô như vậy, Lạc Tử Trình không nói đến vấn đề này nữa, "Quan hệ giữa em và Sở Vũ là thế nào?"
Lạc Thuần Hy cũng thản nhiên thừa nhận, "Thì là bạn bè, là đồng minh, anh ta là con ruột của cha nuôi em nhưng cũng không coi em là người nhà, ngoài quan hệ đó ra thì có lẽ là...... Đối thủ."
Lạc Tử Trình nghe thấy hai chữ 'đối thủ' lập tức nôn nóng: "Cậu ta có nguy hiểm không? Có làm gì em không?"
Thấy vẻ nôn nóng của anh, Lạc Thuần Hy bật cười: "Anh thấy rồi đó, tính tình cậu ta đã nóng nảy lại thích tỏ vẻ phong độ, có chút trẻ con, ác mồm ác miệng nhưng thực ra cậu ta rất thông minh. Tuy nhiên với cha nuôi em, thông minh thôi là chưa đủ, nên ông ấy tính để em thừa kế tài sản, cậu ta thích tranh giành với em thôi!"
Vẻ mặt nôn nóng của Lạc Tử Trình mới dần lui đi, anh lại thật cẩn thận nhìn cô, "Em, có muốn về nhà không?"
Nụ cười của Lạc Thuần Hy lập tức cứng đờ, cô không nói gì.
Tuy nhiên, Lạc Tử Trình thấy cô không nói gì lại cẩn thận hỏi lại, "Em.... Có muốn gặp cha mẹ một chút không?"
Lạc Thuần Hy nhìn thẳng vào mắt anh, Lạc Tử Trình cảm giác đôi mắt ấy như đang đâm thẳng vào trái tim anh, có thể nhìn rõ ràng những bí mật chất chứa trong đó, anh hoảng hốt nhìn ra chỗ khác.
Chưa kịp nói gì, Lạc Thuần Hy lại lên tiếng: "Em vẫn chưa muốn gặp họ, có thể là bản thân không muốn hoặc chưa biết đối mặt với họ thế nào. Chung quy, trong lòng em vẫn oán hận họ, hơn nữa, anh Hai, em thấy mà, em đã không còn là cô bé của năm đó nữa."
Lạc Tử Trình chỉ biết cúi đầu. Đúng vậy, cô đã không phải cô bé của năm đó, có những năm, có cô bé luôn nhút nhát rồi cô lại trở nên vui vẻ... Thoắt cái, đã năm năm qua, lại biến thành một cô gái xinh đẹp quyến rũ như vậy.
Anh không biết, sau lớp trang điểm đó có còn là gương mặt anh quen thuộc hay không. Nhưng tính tình cô đã thay đổi hoàn toàn, từ hành động cử chỉ, từ từng biểu cảm ánh mắt...... Anh cảm thấy rất xinh đẹp, cũng rất nguy hiểm.
Anh còn cảm nhận được, trên người cô mang hơi thở thần bí. Anh đoán ra, nhà nhận nuôi cô không phải nơi đơn giản, nếu không đã không có chuyện tranh giành tài sản với Sở Vũ.
Và điều cuối cùng anh cảm nhận được từ cô đó là..... Lãnh tình. Phải, chính là tuyệt tình, nhìn cách cô đối xử với Tôn Dĩ gì đó, anh cảm nhận được, cô chẳng thèm coi trọng, đơn giản chỉ coi anh ta như một món đồ chơi mà thôi, thích thì chơi, chán thì vứt.
Đang suy nghĩ, đột nhiên giọng của Lạc Thuần Hy vang lên, lôi anh thoát khỏi đống suy nghĩ rối bời, "Vậy chúng ta quay lại đó thôi."
Cô nói xong liền quay lưng đi, nhưng chưa đi được mấy bước, Lạc Tử Trình đột nhiên nói: "Thuần Hy, anh...... Có thể ôm em một cái không?"
Anh có cảm giác không chân thật, giống như nằm mơ thấy cô, tỉnh dậy cô sẽ biến mất, qua một thời gian sẽ chẳng nhớ nổi dáng vẻ của cô thế nào nữa.
Lạc Thuần Hy xoay người, bước vào bước đến ôm Lạc Tử Trình, hai tay vỗ lên lưng anh: "Em gái ngoan của anh trở về rồi, anh yên tâm, từ giờ lo công việc và kiếm chị dâu đi."
Cánh tay Lạc Tử Trình đang tính giơ lên ôm vai cô nghe thấy lời này động tác cứng đờ.
Cô buông anh ra, cười một cái rồi dứt khoát rời đi.
Lạc Tử Trình chỉ có thể đứng tại chỗ khổ sở. Mấy chữ em gái, anh trai đâm sâu vào trái tim anh, chọc vào vết thương sâu đã khép miệng làm nó chảy máu đầm đìa lần nữa.
Chung quy, tình cảm không thể vượt qua cái gọi là luân thường đạo lý.
------
Lạc Thuần Hy quay về, tiếp tục đứng chung với họ. Tuy nhiên chẳng ai nói gì.
Bên khác, Kiều Cẩm Tâm chạy vào kéo tay một người đàn ông nhìn khá bình thường, đáng thương lên tiếng: "Anh hai, có một con ả đê tiện dám ra tay với em ngay trong bữa tiệc."
Mặc dù, với giọng nói của cô ta, chỉ mình cô ta thấy đáng thương mà thôi, vào tai người khác chính là một loại tra tấn.
Kiều Đông khó chịu nhăn mày, anh ta cảm thấy cô em gái này của mình vừa ngu ngốc lại phiền phức, nhưng nghe thấy có người ra tay với em gái mình cũng tức giận, đây là không nể mặt tập đoàn Kiều thị.
Lập tức tỏ ra khó chịu, nói: "Đâu, dẫn anh đi gặp cô ta."
Kiều Cẩm Tâm lập tức cười nham hiểm dẫn Kiều Đông đến một góc, cô ta chỉ vào Lạc Thuần Hy đang uống rượu cách đó không xa, nói: "Anh, chính là con ả đó, anh mau đi xử lý nó cho em đi."
Kiều Đông nhìn thấy Lạc Thuần Hy liền ngây người, cô gái này... quá đẹp. Đẹp chói mắt, làm người nhìn liền luân hãm.
Kiều Cẩm Tâm đẩy anh ta một cái, Kiều Đông chỉnh đốn lại tinh thần, làm ra cái dáng vẻ mà anh ta cho là khí thế, đi về phía Lạc Thuần Hy, Kiều Cẩm Tâm cũng nối gót theo sau.
Vừa đến, Kiều Đông lập tức hắng giọng, Lạc Thuần Hy lười biếng liếc anh ta một cái, rồi liếc Kiều Cẩm Tâm sau lưng anh ta, khoé môi nhếch lên.
Thế nhưng một loạt hành động này của cô làm Kiều Đông lập tức mềm nhũn, anh ta say đắm ánh mắt kia, nụ cười kia.
Lạc Thuần Hy liếc thấy anh ta sững người lập tức giành thế chủ động, "Có lẽ đây là Kiều Đông tiên sinh, hận hạnh gặp mặt."
Nói xong, cô đưa tay ra, chủ động bắt tay với anh ta.
Động tác này của cô làm mọi người chú ý tới, mặt Sở Vũ lập tức sa sầm xuống, cô gái này lại bắt đầu bắt cá.
Sắc mặt của những người đàn ông khác cũng không khá hơn.
Lăng Diệp Chính khinh bỉ liếc một cái, Kiều Y thì nhíu mày, Trương Tử Linh nhìn như không bình thường nhưng trong lòng cô ta đang chờ xem kịch hay.
Cô ta không biết người chị của mình mấy năm qua làm cái gì, chỉ là xuất phát từ bản năng cô ta cảm nhận được nguy hiểm.
Đương nhiên, cô ta chờ xem kịch hay, ai thắng cũng không quan trọng, giải trí thì quan tâm nhiều làm gì. Đám đàn ông ở đây chỉ một lòng với cô ta thôi, có gì đâu mà phải lo lắng.
------------------
Alo nhóm chị em nghe rõ trả lời.
Quà đây mau nhận
https://youtu.be/ULc0ANHu-y0
Hơi ngại nên hát bé, nhóm chị em thông cảm haaaaa.
Cầu cmt, cầu vote, cầu follow nèeeeee