Ác Bá Khó Làm

Chương 1: HÓA RA CẬU THẦM THÍCH TÔI (1)



Ôn Ngải vừa nhận được thư nhập học, một hơi bò lên tầng năm, chiếu theo bản đồ trên tường đi tìm phòng học của mình, vừa đi vài bước, không biết mùi đàn hương nồng đậm từ chỗ nào truyền đến, ngửi lại rất thoải mái.


Đợi cậu hít liên tiếp mấy hơi sâu, hệ thống trong đầu mới buồn bã nói: "Là mùi nhang bay ra từ WC."


Hô hấp của Ôn Ngải cứng lại, nhanh chóng phun sạch sẽ không khí trong phổi ra, nhanh chóng chạy ra xa mới hô hấp trở lại.


Cậu thử nói đạo lý với hệ thống: "Chúng ta làm tốt nhiệm vụ là được rồi, mấy trò đùa dai kiểu này là không được."


Hệ thống: "Không, tôi thích."


Ôn Ngải: "..."


Cái hệ thống tính tình tiểu công trúa này là khởi điểm cho trí nhớ của Ôn Ngải. Khi đó cậu vừa mới tỉnh lại, có chút mờ mịt với tối tăm mênh mông vô bờ xung quanh. Cậu lật đi lật lại trí nhớ trong đầu, lại phát hiện trừ bỏ tên mình, cậu cái gì cũng không rõ.


Giờ phút này hệ thống mới lên sàn. Lúc đầu nó còn chưa bại lộ bản mặt bốc đồng, thái độ vô cùng tốt nhẫn nại giải thích cho Ôn Ngải nói cậu bị lựa chọn đảm nhận sắm vai ác bá, phải xuyên qua các thế giới khác nhau hoàn thành nhiệm vụ nhục ngược (nhục: làm nhục, bôi nhọ; ngược: tàn nhẫn, độc ác) nhân vật chính. Sau khi kết thúc mỗi nhiệm vụ sẽ cho điểm, dùng thang điểm 100, đạt được trên 85 điểm có thể được thưởng.


Vì để Ôn Ngải đồng ý, hệ thống thổi phồng cái phần thưởng này, nói cái gì mà hái sao hái trăng đều là chuyện nhỏ, chỉ có chuyện cậu không nghĩ ra chứ không có chuyện chúng tôi không cho được.


Ôn Ngải liền hỏi: "Vậy có thể trả lại trí nhớ cho tôi không?"


"Cậu mất trí nhớ rồi hả?" Hệ thống ngẩn người, sau đó kiểm tra số liệu một vòng: "Tôi cũng không biết tại sao lại thế, tuy nhiên chỉ cần cậu lấy được 85 điểm, khôi phục trí nhớ chỉ là chuyện trong 1 giây."


Cứ như vậy, Ôn Ngải trở thành ký chủ.


Đây là thế giới đầu tiên cậu mở ra, lấy bối cảnh xã hội hiện đại, đầu mối chính của kịch tình được triển khai xoay quanh chuyện nam chính Hứa Trường Châu. Hứa Trường Châu lớn lên trong gia đình đơn thân, không biết cha là ai, tính tình lạnh lùng. Thời kỳ trung học xuất hiện hoàn khố có hậu trường cứng rắn đặc biệt khó chịu với hắn, những người khác ngại bối cảnh của hoàn khố, cùng ào ào cô lập hắn. Hứa Trường Châu thói quen quái gở không chút để ý, nhưng chính bởi vậy mà lại chú ý đến nữ chính chính trực thủy chung nở nụ cười với hắn, bên trong một mảnh chướng khí mờ mịt, cô giống như một cơn gió mát. Kỳ thực nữ chính cũng có hảo cảm với hắn, hai người bắt đầu song hướng thầm mến dài dòng.


Lên cấp ba, Hứa Trường Châu bị cha ruột chưa bao giờ gặp mặt đón về Mỹ, một phát trở thành người thừa kế của gia tộc thần bí. Ba năm sau, tên của hắn ở giới hắc đạo phía đông đã như sấm bên tai, mà nữ chính vừa vặn tranh thủ cơ hội ra đại học nước ngoài giao lưu học tập, hai người đương nhiên là gặp nhau. Lộ trình tiếp theo, xin hãy tham khảo --- "Bá đạo độc sủng: Lão đại lãnh khốc lại thượng tôi", "Lưu luyến tình yêu nguy hiểm: Bạn trai của tôi là xã hội đen".


Nói đi nói lại, vai Ôn Ngải sắm chính là cái tên thủ lĩnh vườn trường vừa vào cao trung đã bắt đầu ức hiếp Hứa Trường Châu - Triệu Thư Ngôn. Triệu gia ở thương giới oai phong một cõi, nổi bật không có đối thủ, đối với bảo bối duy nhất này muốn gì được nấy. Thời điểm Ôn Ngải bị truyền tống, duỗi chân ra mới phát hiện bản thân cư nhiên vẫn là một đứa trẻ con. Lúc mới bắt đầu hệ thống còn nói vớ vẩn, nói như vậy có thể khiến cậu nhập vai vào nhân vật tốt hơn, sau này rốt cuộc cũng thừa nhận là nó làm việc không thuần thục, đặt nhầm thời gian.


Hồi nhỏ, cha Triệu mẹ Triệu hỏi Ôn Ngải muốn thứ gì nhất, cậu đáp vô cùng nghiêm túc muốn lớn lên nhanh nhanh, sau đó nhận được một cái xoa đầu từ ái của cha Triệu. Cũng may cuộc sống của tiểu thiếu gia Triệu gia quá thoải mái, thời gian nhoáng cái đến 15 năm sau, rốt cuộc nghênh đón khúc dạo đầu của kịch tình.


Ôn Ngải đi trong khu dạy học, thuận lợi tìm được phòng học, đáng tiếc nam chính còn chưa tới, đành phải chờ ở ngoài. Cốt truyện có nói rằng, lần đầu gặp mặt, Triệu Thư Ngôn vì vấn đề chỗ ngồi mà kết thù với nam chính, cậu dựa vào cái này mà làm theo.


Trong hành lang người đi lại không ít, đều là học sinh mới, trên mặt có ít nhiều khao khát đối với cuộc sống cao trung. Vài nữ sinh đi qua Ôn Ngải mang theo một hương thơm, là hương vài loại nước hoa quý báu lẫn vào nhau. Không hổ danh là trường quý tộc, cả đám học sinh đều có trang phục và đạo cụ xa xỉ.


Ôn Ngải không ngửi được những mùi này nên hắt xì hai cái khiến vài nữ sinh quay đầu, ánh mắt dừng trên mặt cậu một chút, nhanh chóng mềm thành một bãi nước, lộ ra tình yêu thương và thương tiếc của một người mẹ. Dùng lời của hệ thống mà nói, nếu dùng chó con Samoyed thay vào vị trí của cậu thì trường hợp này tương đối hài hòa.


Trong lúc nhất thời Ôn Ngải không thể phản bác.


Khuôn mặt này quả thật có thể kích thích lòng thương yêu của người khác, khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng nõn, đôi mắt đen lúng liếng lại to tròn, khóe mắt bẩm sinh hơi rũ xuống, hợp lại với nhau gọi là khuôn mặt hồn nhiên vô tội. Nhưng mà bộ dáng nhuyễn manh nhu thuận như vậy lại được thiết lập trên người một ác bá, cảm giác không khỏe quả thực có thể phá tan hệ ngân hà.


Một bên hông Ôn Ngải dựa vào lan can, bị đau lại xoay người đổi bên tiếp tục dựa, lăn lộn qua lại giống như bánh nướng áp chảo, lăn đến nỗi vỏ bánh đều cháy, người còn chưa đến.


Rốt cuộc Ôn Ngải đứng thẳng người lên: "Nam chính thế nào còn chưa tới."


Hệ thống: "Nhanh thôi. Lúc trước nói gì cậu còn nhớ không? Đến đến đến, lặp lại một lần."


Ôn Ngải thực sự đọc thuộc: "Biểu cảm phải hung ác, động tác phải ngoan độc, phải hung hăng ngang ngược điên cuồng dữ tợn, một lời không hợp liền cho lên chầu trời."


"Không chỉ cần nhớ kỹ, mà còn phải có tinh thần lĩnh ngộ, hòa hợp ---" Hệ thống đột nhiên dừng lại, "Nam chính đến đây."


Ôn Ngải hưng phấn quay đầu nhìn.


Ánh sáng chỗ cầu thang có chút ảm đạm, một thiếu niên không nhanh không chậm bước ra từ trong đó, bóng tối trên người từng tấc bị rút đi, ngũ quan dần rõ ràng.


Khuôn mặt hắn thâm thúy dị thường, dưới mi cốt so với những người châu Á bình thường lập thể hơn rất nhiều được khảm một đôi mắt màu hổ phách, hờ hững đến cực hạn, giống như coi hết thảy như hạt bụi, không đáng để mắt đến.


Ôn Ngải nhìn sống mũi cao ngất của hắn, trong lòng âm thầm hâm mộ, máu lai chính là có ưu thế gen, bạn xem nữ sinh bên cạnh đi, tròng mắt cũng không thèm chuyển động rồi.


Hệ thống đang muốn vạch trần cậu, kỳ thực tròng mắt của cậu cũng dừng lại thật lâu, kết quả đèn giám sát lóe lóe, nó lập tức gào to: "Hắn sắp nhìn qua, biểu cảm của cậu!"


Ôn Ngải nháy mắt hoàn hồn, lắc lắc đầu, biểu cảm liền thay đổi, trở nên đặc biệt không ai bì nổi, một bộ dáng kiêu ngạo "Đừng có chọc bố mày, bằng không tao cho mày tiếp xúc thân mật với mặt đất bây zờ", đây là thành quả cậu khắc khổ soi gương luyện tập mới có được.


Thật đáng tiếc là, kỳ thực trước khi hệ thống nhắc nhở, Hứa Trường Châu liền chú ý đến cậu. Nguyên bản bộ dáng sạch sẽ thuần túy cũng đã khiến người chú ý đến, giống như đóa hoa mọc giữa làn suối mát, mặt dù lúc sau tận lực nghiêm mặt biểu lộ ác ý cũng chỉ là đóa hoa mảnh mai run rẩy giơ phiến lá thị uy, không hề có lực công kích, ngược lại càng giống một loại tình thú.


Hứa Trường Châu từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn, bóng lưng thon dài biến mất ở cửa phòng học.


Ôn Ngải hắng giọng, vỗ vỗ mặt, điều chỉnh tốt trạng thái, chuẩn bị khởi động bánh răng kịch tình.


Bên trong phòng học rất rộng, tất cả đều là bàn đơn, miễn cho bị người ngồi cùng bàn chen lách xoay người quấy nhiễu. Ôn Ngải đứng ở cửa lớp học, nhìn phòng học sáng ngời không sót một chỗ, quả nhiên nam chính ngồi ở hàng ghế cạnh cửa sổ.


Tưởng Thành thấy cậu liền vỗ ghế trống bên cạnh bảo cậu đến ngồi, dư quang Ôn Ngải cũng chưa liếc qua một cái, ánh mắt bất thiện tập trung trên người Hứa Trường Châu, chân cao khí ngạo lướt qua bục giảng, lập tức đến trước mặt người ta, quăng thật mạnh cặp sách lên mặt bàn, ngang ngược chiếm cứ bàn học.


Khi mở miệng là bộ dáng đương nhiên: "Tôi muốn ngồi chỗ này, cậu, cút sang một bên."


Hứa Trường Châu ngẩng đầu, thần sắc bình tĩnh nhìn về phía cậu, đôi mắt như giếng cổ không chút gợn sóng, không nhìn ra cảm xúc.


Ôn Ngải hất cằm, mang theo một cỗ ngạo khí hào môn thiếu gia, mười phần khiêu khích vứt bút hắn xuống mặt đất, hai tay chống lên bàn, dùng lỗ mũi từ trên cao nhìn xuống, nói gằn từng chữ: "Cút, nhanh."


Hứa Trường Châu thờ ơ như trước, khí tràng trầm tĩnh không tiếng động hóa giải một thân thịnh khí lăng nhân (lên mặt nạt người) của Ôn Ngải.


Ôn Ngải âm thầm vò đầu bứt tai trong lòng: Nhìn tôi làm cái gì, nói chuyện đi chứ!


Tình cảnh lạnh xuống trong sự trầm mặc, vài điểm thuốc súng trong không khí cũng tan đi sạch sẽ. Ôn Ngải nếm được tư vị tự đòi mất mặt, trong lòng nổi lên từng đợt xấu hổ, bắt nạt người rất mệt nha, nam chính còn không thèm để ý đến mình.


Không sao cả, không phải còn có nữ chính đối diễn cùng cậu sao.


Tôn Mộng Chân ngồi sau Hứa Trường Châu cũng không nhìn được nữa, đứng "vọt lên": "Ngồi xếp theo thứ tự trước sau, dựa vào cái gì mà muốn người ta nhường chỗ? Muốn ngồi cạnh cửa sổ thì đến sớm một chút đi, lại tính đoạt chỗ ngồi của người ta à? Hơn nữa chuyện gì cũng có thể thương lượng được, cần gì phải bày ra cái tư thế tài trí hơn người ấy? Hết sức vô lý, một chút gia giáo cũng ---"


Hứa Trường Châu vẫn luôn đứng ngoài cuộc đột nhiên quay đầu, lạnh lùng liếc một cái khiến Tôn Mộng Chân phía sau thực sợ hãi, câu từ dõng dạc hùng hồn đột nhiên im bặt.


Cô che miệng không dám nói thêm gì nữa, trong lòng yên lặng nói một câu "Đậu má", dạo này, thực sự là có lòng tốt lại không được hồi báo.


Ngoài dự đoán là Hứa Trường Châu tự thu thập đồ của mình, đứng dậy nhường chỗ. Ôn Ngải kinh ngạc nhìn hắn đến vị trí bên cạnh thong dong ngồi xuống, cả người đều không tốt.


Rõ ràng là nam chính không hề thoái nhượng, tiểu bá vương nộ hỏa công tâm, từ đây lòng sinh ác cảm, ghét nhau như chó với mèo. Hiện tại mâu thuẫn được hóa giải, nam nữ chính cũng không làm thành bàn trước sau, kịch tình mới bắt đầu đã rối tinh rối mù, trên cơ bản toàn bộ đều nát rồi.


Ôn Ngải trừng đôi mắt tròn xoe đứng im tại chỗ, nhìn Hứa Trường Châu bày biện đồ dùng lên chỗ ngồi mới, trong lòng khóc hận.


Ánh mắt của cậu không hề che dấu, Hứa Trường Châu thấy thế nghiêng đầu nhìn, bắt quả tang đôi mắt nhỏ tràn ngập ai oán của cậu, động tác trong tay hơi dừng một chút.


Tiết học đầu tiên của cuộc sống cao trung, thầy giáo số học đứng trên bục giảng nước miếng tung bay, truyền thụ kinh nghiệm học tập cho bốn phía. Ôn Ngải trốn dưới ánh nắng tươi đẹp bên cửa sổ, một mảnh mây đen ảm đạm.


Lần đầu tiên chạy cốt truyện đã chạy đến nhà bà ngoại, cảm giác này giống như việc vừa ra khỏi cửa đã bị lầu trên giội xuống một đống nước rửa chân.


Ôn Ngải: "Thống à, cậu ra chủ ý cho tôi đi, điểm của nhiệm vụ tôi làm không phải có liên quan đến công tích của cậu sao?"


Hệ thống khó có lúc trầm mặc, một lát sau trả cho cậu một túi biểu cảm. Hình ảnh ngắn gọn ps theo khuôn mặt 囧, phía dưới có một dòng chữ --


Tôi có thể làm được gì? Tôi cũng rất tuyệt vọng nha.